Đăng ngày: 22:25 15-08-2009
Đây không phải là lần đầu tiên mình gặp sự cố với chiếc xe cà tàng của mình!!! cứ y như là mỗi dịp đi chơi với lớp thì nó lại bị hỏng!!!
Mình đủ sáng suốt để thấy rằng không phải việc mình đi chơi với lớp làm cho chiếc xe của mình nó trở chứng mà đơn giản nó ấp ủ đủ thứ chứng này tật nọ từ trước...!!! và lại "bùng nổ" vào dịp đi chơi với lớp cũ!!!
Nhưng lần này quả thực nó làm mình cảm thấy "khổ tận cam lai" là đâu!!!
Vốn chỉ tốn khoảng 50k( xăng+ ăn uống) cho chuyến đi chơi này nhưng mình lại tốn đến 270k( xăng-phí-sửa xe)!!! Thật là kinh khủng vì trong thời gian này mình bị mắt hội chứng "viêm màng túi"...cái này gọi là "chó cắn áo rách" nè!!!
Bây giờ về nhà rồi mà vẫn chưa hết" kinh hoàng" ( hơi phóng đại một chút"!!!). Nhớ cái lúc đem xe vào quán, mình đã tính tới trường hợp xấu nhất...và nó đã xảy ra!!! khốn khổ thân tôi!!!
Chiếc xe mình từng bị hỏng như thế...và mình đã tốn đến 700k để sủa chữa...trời ơi nghe thấy kinh chưa?!!! và bây giờ "lịch sử" đã lặp lại...mình đứng tim..sốt phổi...sôi gan...biết lấy đâu ra số tiền như thế bây giờ...tất nhiên là số tiền không phải là 700k như lúc trước nữa...đó là số tiền "ngu dại" của gia đình mình.."giao phó" cho một tên sửa xe "mặt người dạ thú" vì mình biết giá thực của việc sửa chiếc xe đó chỉ tầm 300k-400k là "vô cùng ok" rồi!!! vậy mà lúc giao xe..hắn còn đòi thêm 100k nữa..."vô cùng khốn nạn"..nhưng mẹ mình kiên quyết "không thêm bớt gì nữa!!!"
Bây giờ...lại cùng "chứng bệnh" năm xưa!!! chết là cái chắc...nghe ông sửa xe bảo tầm 180k...mình một nửa mừng còn một nửa thì vẫn còn treo lơ lửng trên đọt tre!!!
Trong giai đoạn "nước sôi lửa bỏng " thế này ...180k là cả một vấn đề!!!
Nhưng chưa hết...mình còn thót tim, giật mình...khi phát hiện ra rằng ông sửa xe là một người rất giỏi "đục đẽo"!!!
Ông "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong..mồ hôi ông chảy sướt mướt nhưng mồ hôi của mình thì chảy tứ tung...lo không biết "số phận" của chiếc xe và chủ nhân của nó sẽ đi về đâu!!!
Thế rồi mình cũng quyết định để chiếc xe lại quán sau khi "nắm tình hình" của chiếc xe!!! khá nghiêm trọng...nhưng cũng may là còn "thuốc chữa"!!!
Rời khỏi quán, mình quyết định đi bộ dẫu biết rằng địa điểm "tập kết" cách xa đến gần 20Km. Nhưng mình không nỡ để bạn bè phải quay lại để chở mình nên đành đi bộ rồi cố gắng xin đi nhờ xe người ta!!!
Giữa cái nắng chan chan gần 38 oC mình lặng lẽ đi trên con đường vắng teo!!! chốc chốc lại có một vài chiếc xe máy, xe tải đi qua...mình vẫy tay, gọi í ới...nhưng họ "lạnh lùng" phóng xe đi để lại những đám bụi bay bay ...bay bay rồi bay vào mắt mình..thấy cay cay!!! mình tự hỏi bản thân" sao mình tử tế thế này..mà người ta lại đối xử với mình tệ thế!" giúp người gặp hoạn nạn không lẽ là một "gánh nặng" hay một điều gì đó quá to lớn đến nổi họ không làm được!!! mang nỗi thất vọng tràn trề trong lòng, dần dần cảm thấy hụt hẫng, buồn buồn vì thấy cái "tình người" ngày nay đã thay bằng một cái gì đó khác lạ...dẫu nghĩ như vậy nhưng mình vẫn hi vọng có một "vị cứu tinh" sẽ đến...và mình vẫn vẫy tay, vẫn gọi í ới cho đến khi được một anh thanh niên dừng lại.....anh chở mình một đoạn khá xa chừng 5km với tốc độ khá nhanh...
Bình thường 5km chẳng là gì đối với mình...vì mình có thể đi xe máy, đi xe đạp hay ngay cả đi bằng đôi chân của mình!!! nhưng ở đây, với cái nắng,cái nóng, cái đói, cái khát, cái hoang vu...thì đó quả thật là "5km tình người"!!!
May mà anh đó đi ăn cưới chứ không thì...mình vất vả cuốc bộ một đoạn dài ơi là dài rồi!!! sau đó mình vẫn đi bộ thêm một đoạn nữa..và thằng bạn tốt bụng của mình đã lù lù trước mặt...ơn trời!!! may nó đến!!!
Đoan đời "phiêu bạc" đến đây là chấm dứt..vì mình đã ngồi trên xe máy rồi mà!!! cùng thằng bạn đi một đoạn đường khá dài đến điểm "tập kết"..lòng vừa buồn vừa vui!!!
Trong chuyến đi lần nay...mình cũng tranh thủ đi thăm những người bạn mới qua chiến dịch hè vừa rồi...may mà tình cảm của họ đối với mình vẫn còn rất tốt..nên cảm thấy ấm lòng!!
Sau khi thaem bạn bè xong, mình lái xe ù ù trở về chỗ bạn bè mình đang vui chơi (tranh thủ mượn xebaj-hic hic)...
Lúc mình quay trở lại cũng chính là lúc tụi bạn chuẩn bị về...mình chẳng chơi đùa gì được..mà thật lòng cũng không cười được nữa là!!!
Mình được thằng bạn hồi trưa chở về quán sửa xe, nó còn cho mình mượn tiền để trả...( mình còn mượn thêm một thằng bạn tốt bụng nữa!!!) tụi nó đúng thật là "đáng mặt bạn bè" !!!
Về quán sửa xe...mình lại thót tim thêm lần nữa khi ông sửa xe vẫn còn "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình!!!
Lo quá trời..không biết cả xe và cả người có về nhà được không !!!? mình bảo tụi bạn về thành phố trước..may mà thế...chứ bắt tụi nó chờ ..chắc mình trở thành "tội nhân thiên cổ" mất!!!
Thế rồi cái gì đến cũng đã đến...từ 10h30' đến 16h10'...là một "chiến công thầm lặng" của ông sửa xe đại tài...đồng thời là "nỗi niềm chết đứng" của mình!!!
Hết sôi rồi việc...cái giá mình phải trả lên tới 220k..may ông bớt cho 10k!!! mứng hú vía!!!
Dắt xe ra khỏi quán..mệt mỏi..thẩn thở..chỉ còn một mình một "con ngựa sắt già" bon bon trên đường...trời vẫn nắng..nhưng sao lòng thấy lành lạnh...rồi chợt có 2 đứa bạn trong nhóm gửi tin nhắn hỏi thăm...mừng lắm, ấm lòng lắm..vì trong khi những đứa bạn khác đang say xưa cất tiếng ca trong quán karaoke thì vẫn còn có 2 đứa...hoặc nhiều hơn một tí vẫn nhớ tới mình!!!
Về đến "đất mẹ" là nhẹ nhõm vô cùng...thấy thoải mái trong lòng còn thách thức..nếu mà chiếc xe cà tàng của mình mà có bị hỏng nữa thì mình cũng "sẵn sàng dắt bộ " về nhà...mình từng làm việc đó..thấy cũng bình thường!!!
Qua đợt này, mình cảm thấy "tình người " dạo này sao mà "it" quá!!! chỉ mong rằng những ai đọc bài viết này của mình hay từng trải qua một việc tương tự...như cái việc mình lạc lõng giữa những con người ( trên con đường đầy nắng gió!!!) thì hãy CHÌA TAY RA ĐÊ GIÚP NHỮNG NGƯỜI ĐANG GẶP HOẠN NẠN!!! HÃY ĐỂ CHO "TÌNH NGƯỜI" TRONG TRÁI TIM CÁC BẠN RỰC CHÁY!!!
QUA ĐỢT NÀY..MÌNH CŨNG CẢM THẤY MÌNH CÓ NHỮNG ĐỨA BẠN THẬT TỐT!!! CÁM ƠN NHÉ-BẠN CỦA TÔI!!!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment