Tuesday, August 4, 2009
không đề!!!!!!!!!
23h.......đây là lúc cuộc sống hối hả thường nhật đã dần đi vào giấc ngủ, mọi thứ trở nên tĩnh lặng và mình cũng cảm thấy một chút tĩnh lặng trong thâm tâm mình sau một ngày không mấy gì vui vẻ. Cảnh trời đêm tĩnh mịch, thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ lùa vào phòng...làm mình thấy hơi se lạnh...lạnh bên ngoài da thịt và lạnh cả trong lòng nữa!!!Mới cách đây không lâu...mình có biết bao nhiêu là cảm xúc.......nhưng bây giờ...mọi thứ tan biến. Chúng tan biến đi để mình lạc lõng giữa không gian vắng lặng! Mình không buồn mà chỉ nhìn những cảm xúc ấy trôi qua.....không cầm được...nước mắt cứ thế..tuôn trào...từng giọt...từng giọt. Ôi sao mình yếu đuối thế? mình là con trai mà...con trai thì không khóc chứ? nếu có muốn khóc thì cũng phải để nước mắt chảy ngược vào tim chứ!!! Nhưng hôm nay có lẽ mình đã gặp phải một vấn đề ...một vấn đề nan giải mà người ta thường gọi là "quá tải". Một trang web có nhiều người vào trong cùng một thời điểm lâm vào tình trạng "quá tải" dẫn đến việc hạn chế người dùng tiếp tục vào, đường phố "quá tải" vì đông nghịt xe cộ dẫn đến kẹt xe....nhiều nhiều cái "quá tải" nữa!!! Chắc mình cũng lâm vào tình trạng như thế....nước mắt chảy vào tim ..."quá tải"!!!Không hiểu sao nhìn đôi vai gầy của mẹ, gương mặt hao gầy, xanh xao vì bao nỗi ưu tư lại khiến mình không cầm được nước mắt! Đáng nhẽ ra mẹ phải được thoải mái, an dưỡng... sau cơn đại chiến với " stomach cancer" chứ!!! đằng này ...biết bao nhiêu thứ cứ chồng chất lên vai mẹ từ khi ba mình mất. Đã không ít lần mẹ khóc..khóc vì nhớ ba...khóc vì các con của bà vẫn chưa thực sự trưởng thành. Những lần thấy mẹ khóc như vậy, mình rất xót xa....tuy nhiên mình không thể hiện ra bên ngoài...mình vẫn tỏ ra cứng rắn và còn thể hiện rằng mình không thích nhìn thấy cảnh khóc lóc đó chút nào cả. Đôi khi mình cũng phục mình thật! phục vì những lúc ấy tinh thần của mình cứng hơn cả thép......phục vì mình cứ như một con người có "máu lạnh". Ngày ba mất, bao nhiêu nước mắt của mình điều chảy vào tim cả....chảy nhiều đến nỗi khóe mắt của mình chẳng dính một giọt lệ long lanh nào.........thế mà bây giờ!!!Khi không còn ai khóc.......mình lại khóc!!! khóc vì trái tim không chứa nổi những điều buồn tủi, những nỗi niềm, cảm xúc đó hơn được nữa..."NO MORE".Càng khóc mình lại càng ý thức được vai trò của mình trong cái gia đình nơi mà mình gửi trọn niềm thương nỗi nhớ!!! Ý thức được điều này mình càng phải cố gắng hơn nữa...nhiều hơn nữa để làm cho mẹ bớt chảy thêm nước mắt...bớt đi một nỗi lo toan khi cái tuổi của mẹ đã không còn xuân sắc gì nữa!!!Đã có lúc mình nghĩ rằng...nếu không có mình......mẹ sẽ như thế nào nhỉ? có cực khổ như thế này không? và cuộc đời của mẹ sẽ như thế nào...nếu........? Một câu hỏi lửng!!!!!!!!!!!!!!!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment