Những ngày đầu đầy bỡ ngỡ giờ đã không còn, mình cũng dần quen với công việc hơn trước nhưng chưa hẳn là thành thạo. Vẫn còn đó trước mắt mình những thứ phải học hỏi, những thử thách cam go hơn.
Trước mắt, sau những ngày làm việc vất vả mình nhận được những cái "được " lẫn những cái "mất".
Nói đến "mất" là nói đến khoảng thời gian điều đặn mỗi tối từ 5h đến 10h tối phải "túc trực" ở quán và tất nhiên là để lảm việc, mình cũng bỏ ra biết bao công sức cho công việc hiên tại này khiến đôi lúc cảm thấy mệt mỏi quá độ...đó là những "cái mất".
Còn cái được thì cũng nhiều, trước hết là mình "được" đi làm, được hòa nhập mình vào cuộc sống hơn, có những người bạn mới, người chị người anh nữa chứ. Họ đã giúp đỡ mình rất nhiều trong công việc, chia sẻ với mình về cuộc sống này dù chỉ là ở một chừng mực nào đó...và tất nhiên mình cũng nhận ra được rằng mình cũng có những kẻ ganh ghét, có cái nhìn không mấy thiện cảm đối với mình..điều đó .."đến thượng đế cũng không làm hài lòng được khắp thiên hạ thì huống hồ mình!
Vấn đề là mình biết đúc rút những kinh nghiệm cho chính bản thân của mình...
Cuộc sống vẫn còn đó những bộn bề lo toan, nhưng đó chưa phải là điều mình lo lắng nhất...mà cái chính là kinh nghiệm sống, khả năng vượt qua những khó khăn ....
Hi vọng rằng càng lao vào cuộc sống nhiều bao nhiêu thì mình sẽ càng gặt hái được nhiều điều mới mẻ và chất lên vaio mình thêm những thứ "tư trang" cần thiết để vững bước trên đường đời!!!
Thanks for all!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sunday, August 23, 2009
Tuesday, August 18, 2009
Ngày đầu tiên đi làm phục vụ!!!
Sau những ngày "lăn lộn" trên từng cây số để tìm việc làm thêm, cuối cùng mình cũng đã kiếm được một chân chạy bàn!!!
Hôm nay là ngày thứ 2 mình đi làm nhưng chỉ là thử việc thôi!!!
Ngày đầu tiên mình được giao nhiệm vụ "chạy trà"...công việc đơn giản nhưng mà chạy tất bật và kiêm luôn cả việc dọn bàn nên cứ chạy ra chạy vô...mỏi hết cả chân, hoa hết cả mắt...nhưng may mà mình làm chung với một nữ nhân viên dễ thương và rất chăm chỉ!!!
Quả thật ngày đâu tiên cảm thấy rất mệt vì chưa quen việc cộng thêm việc khách vào quán tấp nập..nên cứ" vắt chân lên cổ" mà chạy!!!
Còn tối nay, mình đã quen với việc "chạy trà" và tiếp tục có được "vinh dự" chạy trà!!!
May mà tối nay khách ít!!! chủ quán mà nghe câu này chắc là mình "đi tàu bay" quá!!!
Nhưng cũng phải vậy dẫu có quen việc đi chăng nữa...tối nay mình làm chung với một con "Lười" khiến mình tức điên người!!! nó vô sau mình một ngày...như vậy mình là "ma cũ" nó là "ma mới", mình không bắt nạt nó thì thôi đằng này..nó lại bắt nạt mình...tức chưa?!!!
Nói bắt nạt thì cũng hơi quá lời nhưng kì thực nó chẳng chịu làm gì cả...bắt mình chạy như cái máy!!! còn nó...hết đau chân rồi đến "ngại"!!!
Kinh dị...nhân viên kiểu ấy mà cho đi thử việc...!!!? không thể tin được!!!
Nói chung qua hai ngày làm việc...mình thấy khá thích thú với công việc chạy bàn này!!! nhưng khổ một cái điều kiện làm việc hơi khó khăn một chút ...nhạc thì mở ầm ầm..khách vô quá đông...trong cùng một lần!!! nên làm cho mình chạy thả ga luôn!!!
Thế đấy những ngày làm việc đầu tiên thật là ...mệt mỏi...nhưng cũng khá vui vì mình cũng học được nhiều điều...tạo cho mình kĩ năng quan sát...cũng thú vị!!!
Chỉ mới 2 ngày nhưng nói chung mình đã nắm công việc khá ổn!!! hi vọng mình sẽ làm ở đây lâu dài!!! ( chí ít thì cũng được một tháng!!!)
Công việc nào cũng có cái hay của nó...mình cảm thấy làm bồi bàn cũng có nhiều điều thú vị!!!
Hôm nay là ngày thứ 2 mình đi làm nhưng chỉ là thử việc thôi!!!
Ngày đầu tiên mình được giao nhiệm vụ "chạy trà"...công việc đơn giản nhưng mà chạy tất bật và kiêm luôn cả việc dọn bàn nên cứ chạy ra chạy vô...mỏi hết cả chân, hoa hết cả mắt...nhưng may mà mình làm chung với một nữ nhân viên dễ thương và rất chăm chỉ!!!
Quả thật ngày đâu tiên cảm thấy rất mệt vì chưa quen việc cộng thêm việc khách vào quán tấp nập..nên cứ" vắt chân lên cổ" mà chạy!!!
Còn tối nay, mình đã quen với việc "chạy trà" và tiếp tục có được "vinh dự" chạy trà!!!
May mà tối nay khách ít!!! chủ quán mà nghe câu này chắc là mình "đi tàu bay" quá!!!
Nhưng cũng phải vậy dẫu có quen việc đi chăng nữa...tối nay mình làm chung với một con "Lười" khiến mình tức điên người!!! nó vô sau mình một ngày...như vậy mình là "ma cũ" nó là "ma mới", mình không bắt nạt nó thì thôi đằng này..nó lại bắt nạt mình...tức chưa?!!!
Nói bắt nạt thì cũng hơi quá lời nhưng kì thực nó chẳng chịu làm gì cả...bắt mình chạy như cái máy!!! còn nó...hết đau chân rồi đến "ngại"!!!
Kinh dị...nhân viên kiểu ấy mà cho đi thử việc...!!!? không thể tin được!!!
Nói chung qua hai ngày làm việc...mình thấy khá thích thú với công việc chạy bàn này!!! nhưng khổ một cái điều kiện làm việc hơi khó khăn một chút ...nhạc thì mở ầm ầm..khách vô quá đông...trong cùng một lần!!! nên làm cho mình chạy thả ga luôn!!!
Thế đấy những ngày làm việc đầu tiên thật là ...mệt mỏi...nhưng cũng khá vui vì mình cũng học được nhiều điều...tạo cho mình kĩ năng quan sát...cũng thú vị!!!
Chỉ mới 2 ngày nhưng nói chung mình đã nắm công việc khá ổn!!! hi vọng mình sẽ làm ở đây lâu dài!!! ( chí ít thì cũng được một tháng!!!)
Công việc nào cũng có cái hay của nó...mình cảm thấy làm bồi bàn cũng có nhiều điều thú vị!!!
Ngày thê thảm...!!!
Đăng ngày: 22:25 15-08-2009
Đây không phải là lần đầu tiên mình gặp sự cố với chiếc xe cà tàng của mình!!! cứ y như là mỗi dịp đi chơi với lớp thì nó lại bị hỏng!!!
Mình đủ sáng suốt để thấy rằng không phải việc mình đi chơi với lớp làm cho chiếc xe của mình nó trở chứng mà đơn giản nó ấp ủ đủ thứ chứng này tật nọ từ trước...!!! và lại "bùng nổ" vào dịp đi chơi với lớp cũ!!!
Nhưng lần này quả thực nó làm mình cảm thấy "khổ tận cam lai" là đâu!!!
Vốn chỉ tốn khoảng 50k( xăng+ ăn uống) cho chuyến đi chơi này nhưng mình lại tốn đến 270k( xăng-phí-sửa xe)!!! Thật là kinh khủng vì trong thời gian này mình bị mắt hội chứng "viêm màng túi"...cái này gọi là "chó cắn áo rách" nè!!!
Bây giờ về nhà rồi mà vẫn chưa hết" kinh hoàng" ( hơi phóng đại một chút"!!!). Nhớ cái lúc đem xe vào quán, mình đã tính tới trường hợp xấu nhất...và nó đã xảy ra!!! khốn khổ thân tôi!!!
Chiếc xe mình từng bị hỏng như thế...và mình đã tốn đến 700k để sủa chữa...trời ơi nghe thấy kinh chưa?!!! và bây giờ "lịch sử" đã lặp lại...mình đứng tim..sốt phổi...sôi gan...biết lấy đâu ra số tiền như thế bây giờ...tất nhiên là số tiền không phải là 700k như lúc trước nữa...đó là số tiền "ngu dại" của gia đình mình.."giao phó" cho một tên sửa xe "mặt người dạ thú" vì mình biết giá thực của việc sửa chiếc xe đó chỉ tầm 300k-400k là "vô cùng ok" rồi!!! vậy mà lúc giao xe..hắn còn đòi thêm 100k nữa..."vô cùng khốn nạn"..nhưng mẹ mình kiên quyết "không thêm bớt gì nữa!!!"
Bây giờ...lại cùng "chứng bệnh" năm xưa!!! chết là cái chắc...nghe ông sửa xe bảo tầm 180k...mình một nửa mừng còn một nửa thì vẫn còn treo lơ lửng trên đọt tre!!!
Trong giai đoạn "nước sôi lửa bỏng " thế này ...180k là cả một vấn đề!!!
Nhưng chưa hết...mình còn thót tim, giật mình...khi phát hiện ra rằng ông sửa xe là một người rất giỏi "đục đẽo"!!!
Ông "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong..mồ hôi ông chảy sướt mướt nhưng mồ hôi của mình thì chảy tứ tung...lo không biết "số phận" của chiếc xe và chủ nhân của nó sẽ đi về đâu!!!
Thế rồi mình cũng quyết định để chiếc xe lại quán sau khi "nắm tình hình" của chiếc xe!!! khá nghiêm trọng...nhưng cũng may là còn "thuốc chữa"!!!
Rời khỏi quán, mình quyết định đi bộ dẫu biết rằng địa điểm "tập kết" cách xa đến gần 20Km. Nhưng mình không nỡ để bạn bè phải quay lại để chở mình nên đành đi bộ rồi cố gắng xin đi nhờ xe người ta!!!
Giữa cái nắng chan chan gần 38 oC mình lặng lẽ đi trên con đường vắng teo!!! chốc chốc lại có một vài chiếc xe máy, xe tải đi qua...mình vẫy tay, gọi í ới...nhưng họ "lạnh lùng" phóng xe đi để lại những đám bụi bay bay ...bay bay rồi bay vào mắt mình..thấy cay cay!!! mình tự hỏi bản thân" sao mình tử tế thế này..mà người ta lại đối xử với mình tệ thế!" giúp người gặp hoạn nạn không lẽ là một "gánh nặng" hay một điều gì đó quá to lớn đến nổi họ không làm được!!! mang nỗi thất vọng tràn trề trong lòng, dần dần cảm thấy hụt hẫng, buồn buồn vì thấy cái "tình người" ngày nay đã thay bằng một cái gì đó khác lạ...dẫu nghĩ như vậy nhưng mình vẫn hi vọng có một "vị cứu tinh" sẽ đến...và mình vẫn vẫy tay, vẫn gọi í ới cho đến khi được một anh thanh niên dừng lại.....anh chở mình một đoạn khá xa chừng 5km với tốc độ khá nhanh...
Bình thường 5km chẳng là gì đối với mình...vì mình có thể đi xe máy, đi xe đạp hay ngay cả đi bằng đôi chân của mình!!! nhưng ở đây, với cái nắng,cái nóng, cái đói, cái khát, cái hoang vu...thì đó quả thật là "5km tình người"!!!
May mà anh đó đi ăn cưới chứ không thì...mình vất vả cuốc bộ một đoạn dài ơi là dài rồi!!! sau đó mình vẫn đi bộ thêm một đoạn nữa..và thằng bạn tốt bụng của mình đã lù lù trước mặt...ơn trời!!! may nó đến!!!
Đoan đời "phiêu bạc" đến đây là chấm dứt..vì mình đã ngồi trên xe máy rồi mà!!! cùng thằng bạn đi một đoạn đường khá dài đến điểm "tập kết"..lòng vừa buồn vừa vui!!!
Trong chuyến đi lần nay...mình cũng tranh thủ đi thăm những người bạn mới qua chiến dịch hè vừa rồi...may mà tình cảm của họ đối với mình vẫn còn rất tốt..nên cảm thấy ấm lòng!!
Sau khi thaem bạn bè xong, mình lái xe ù ù trở về chỗ bạn bè mình đang vui chơi (tranh thủ mượn xebaj-hic hic)...
Lúc mình quay trở lại cũng chính là lúc tụi bạn chuẩn bị về...mình chẳng chơi đùa gì được..mà thật lòng cũng không cười được nữa là!!!
Mình được thằng bạn hồi trưa chở về quán sửa xe, nó còn cho mình mượn tiền để trả...( mình còn mượn thêm một thằng bạn tốt bụng nữa!!!) tụi nó đúng thật là "đáng mặt bạn bè" !!!
Về quán sửa xe...mình lại thót tim thêm lần nữa khi ông sửa xe vẫn còn "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình!!!
Lo quá trời..không biết cả xe và cả người có về nhà được không !!!? mình bảo tụi bạn về thành phố trước..may mà thế...chứ bắt tụi nó chờ ..chắc mình trở thành "tội nhân thiên cổ" mất!!!
Thế rồi cái gì đến cũng đã đến...từ 10h30' đến 16h10'...là một "chiến công thầm lặng" của ông sửa xe đại tài...đồng thời là "nỗi niềm chết đứng" của mình!!!
Hết sôi rồi việc...cái giá mình phải trả lên tới 220k..may ông bớt cho 10k!!! mứng hú vía!!!
Dắt xe ra khỏi quán..mệt mỏi..thẩn thở..chỉ còn một mình một "con ngựa sắt già" bon bon trên đường...trời vẫn nắng..nhưng sao lòng thấy lành lạnh...rồi chợt có 2 đứa bạn trong nhóm gửi tin nhắn hỏi thăm...mừng lắm, ấm lòng lắm..vì trong khi những đứa bạn khác đang say xưa cất tiếng ca trong quán karaoke thì vẫn còn có 2 đứa...hoặc nhiều hơn một tí vẫn nhớ tới mình!!!
Về đến "đất mẹ" là nhẹ nhõm vô cùng...thấy thoải mái trong lòng còn thách thức..nếu mà chiếc xe cà tàng của mình mà có bị hỏng nữa thì mình cũng "sẵn sàng dắt bộ " về nhà...mình từng làm việc đó..thấy cũng bình thường!!!
Qua đợt này, mình cảm thấy "tình người " dạo này sao mà "it" quá!!! chỉ mong rằng những ai đọc bài viết này của mình hay từng trải qua một việc tương tự...như cái việc mình lạc lõng giữa những con người ( trên con đường đầy nắng gió!!!) thì hãy CHÌA TAY RA ĐÊ GIÚP NHỮNG NGƯỜI ĐANG GẶP HOẠN NẠN!!! HÃY ĐỂ CHO "TÌNH NGƯỜI" TRONG TRÁI TIM CÁC BẠN RỰC CHÁY!!!
QUA ĐỢT NÀY..MÌNH CŨNG CẢM THẤY MÌNH CÓ NHỮNG ĐỨA BẠN THẬT TỐT!!! CÁM ƠN NHÉ-BẠN CỦA TÔI!!!
Đây không phải là lần đầu tiên mình gặp sự cố với chiếc xe cà tàng của mình!!! cứ y như là mỗi dịp đi chơi với lớp thì nó lại bị hỏng!!!
Mình đủ sáng suốt để thấy rằng không phải việc mình đi chơi với lớp làm cho chiếc xe của mình nó trở chứng mà đơn giản nó ấp ủ đủ thứ chứng này tật nọ từ trước...!!! và lại "bùng nổ" vào dịp đi chơi với lớp cũ!!!
Nhưng lần này quả thực nó làm mình cảm thấy "khổ tận cam lai" là đâu!!!
Vốn chỉ tốn khoảng 50k( xăng+ ăn uống) cho chuyến đi chơi này nhưng mình lại tốn đến 270k( xăng-phí-sửa xe)!!! Thật là kinh khủng vì trong thời gian này mình bị mắt hội chứng "viêm màng túi"...cái này gọi là "chó cắn áo rách" nè!!!
Bây giờ về nhà rồi mà vẫn chưa hết" kinh hoàng" ( hơi phóng đại một chút"!!!). Nhớ cái lúc đem xe vào quán, mình đã tính tới trường hợp xấu nhất...và nó đã xảy ra!!! khốn khổ thân tôi!!!
Chiếc xe mình từng bị hỏng như thế...và mình đã tốn đến 700k để sủa chữa...trời ơi nghe thấy kinh chưa?!!! và bây giờ "lịch sử" đã lặp lại...mình đứng tim..sốt phổi...sôi gan...biết lấy đâu ra số tiền như thế bây giờ...tất nhiên là số tiền không phải là 700k như lúc trước nữa...đó là số tiền "ngu dại" của gia đình mình.."giao phó" cho một tên sửa xe "mặt người dạ thú" vì mình biết giá thực của việc sửa chiếc xe đó chỉ tầm 300k-400k là "vô cùng ok" rồi!!! vậy mà lúc giao xe..hắn còn đòi thêm 100k nữa..."vô cùng khốn nạn"..nhưng mẹ mình kiên quyết "không thêm bớt gì nữa!!!"
Bây giờ...lại cùng "chứng bệnh" năm xưa!!! chết là cái chắc...nghe ông sửa xe bảo tầm 180k...mình một nửa mừng còn một nửa thì vẫn còn treo lơ lửng trên đọt tre!!!
Trong giai đoạn "nước sôi lửa bỏng " thế này ...180k là cả một vấn đề!!!
Nhưng chưa hết...mình còn thót tim, giật mình...khi phát hiện ra rằng ông sửa xe là một người rất giỏi "đục đẽo"!!!
Ông "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong..mồ hôi ông chảy sướt mướt nhưng mồ hôi của mình thì chảy tứ tung...lo không biết "số phận" của chiếc xe và chủ nhân của nó sẽ đi về đâu!!!
Thế rồi mình cũng quyết định để chiếc xe lại quán sau khi "nắm tình hình" của chiếc xe!!! khá nghiêm trọng...nhưng cũng may là còn "thuốc chữa"!!!
Rời khỏi quán, mình quyết định đi bộ dẫu biết rằng địa điểm "tập kết" cách xa đến gần 20Km. Nhưng mình không nỡ để bạn bè phải quay lại để chở mình nên đành đi bộ rồi cố gắng xin đi nhờ xe người ta!!!
Giữa cái nắng chan chan gần 38 oC mình lặng lẽ đi trên con đường vắng teo!!! chốc chốc lại có một vài chiếc xe máy, xe tải đi qua...mình vẫy tay, gọi í ới...nhưng họ "lạnh lùng" phóng xe đi để lại những đám bụi bay bay ...bay bay rồi bay vào mắt mình..thấy cay cay!!! mình tự hỏi bản thân" sao mình tử tế thế này..mà người ta lại đối xử với mình tệ thế!" giúp người gặp hoạn nạn không lẽ là một "gánh nặng" hay một điều gì đó quá to lớn đến nổi họ không làm được!!! mang nỗi thất vọng tràn trề trong lòng, dần dần cảm thấy hụt hẫng, buồn buồn vì thấy cái "tình người" ngày nay đã thay bằng một cái gì đó khác lạ...dẫu nghĩ như vậy nhưng mình vẫn hi vọng có một "vị cứu tinh" sẽ đến...và mình vẫn vẫy tay, vẫn gọi í ới cho đến khi được một anh thanh niên dừng lại.....anh chở mình một đoạn khá xa chừng 5km với tốc độ khá nhanh...
Bình thường 5km chẳng là gì đối với mình...vì mình có thể đi xe máy, đi xe đạp hay ngay cả đi bằng đôi chân của mình!!! nhưng ở đây, với cái nắng,cái nóng, cái đói, cái khát, cái hoang vu...thì đó quả thật là "5km tình người"!!!
May mà anh đó đi ăn cưới chứ không thì...mình vất vả cuốc bộ một đoạn dài ơi là dài rồi!!! sau đó mình vẫn đi bộ thêm một đoạn nữa..và thằng bạn tốt bụng của mình đã lù lù trước mặt...ơn trời!!! may nó đến!!!
Đoan đời "phiêu bạc" đến đây là chấm dứt..vì mình đã ngồi trên xe máy rồi mà!!! cùng thằng bạn đi một đoạn đường khá dài đến điểm "tập kết"..lòng vừa buồn vừa vui!!!
Trong chuyến đi lần nay...mình cũng tranh thủ đi thăm những người bạn mới qua chiến dịch hè vừa rồi...may mà tình cảm của họ đối với mình vẫn còn rất tốt..nên cảm thấy ấm lòng!!
Sau khi thaem bạn bè xong, mình lái xe ù ù trở về chỗ bạn bè mình đang vui chơi (tranh thủ mượn xebaj-hic hic)...
Lúc mình quay trở lại cũng chính là lúc tụi bạn chuẩn bị về...mình chẳng chơi đùa gì được..mà thật lòng cũng không cười được nữa là!!!
Mình được thằng bạn hồi trưa chở về quán sửa xe, nó còn cho mình mượn tiền để trả...( mình còn mượn thêm một thằng bạn tốt bụng nữa!!!) tụi nó đúng thật là "đáng mặt bạn bè" !!!
Về quán sửa xe...mình lại thót tim thêm lần nữa khi ông sửa xe vẫn còn "đục đục đẽo đẽo" chiếc xe cà tàng của mình!!!
Lo quá trời..không biết cả xe và cả người có về nhà được không !!!? mình bảo tụi bạn về thành phố trước..may mà thế...chứ bắt tụi nó chờ ..chắc mình trở thành "tội nhân thiên cổ" mất!!!
Thế rồi cái gì đến cũng đã đến...từ 10h30' đến 16h10'...là một "chiến công thầm lặng" của ông sửa xe đại tài...đồng thời là "nỗi niềm chết đứng" của mình!!!
Hết sôi rồi việc...cái giá mình phải trả lên tới 220k..may ông bớt cho 10k!!! mứng hú vía!!!
Dắt xe ra khỏi quán..mệt mỏi..thẩn thở..chỉ còn một mình một "con ngựa sắt già" bon bon trên đường...trời vẫn nắng..nhưng sao lòng thấy lành lạnh...rồi chợt có 2 đứa bạn trong nhóm gửi tin nhắn hỏi thăm...mừng lắm, ấm lòng lắm..vì trong khi những đứa bạn khác đang say xưa cất tiếng ca trong quán karaoke thì vẫn còn có 2 đứa...hoặc nhiều hơn một tí vẫn nhớ tới mình!!!
Về đến "đất mẹ" là nhẹ nhõm vô cùng...thấy thoải mái trong lòng còn thách thức..nếu mà chiếc xe cà tàng của mình mà có bị hỏng nữa thì mình cũng "sẵn sàng dắt bộ " về nhà...mình từng làm việc đó..thấy cũng bình thường!!!
Qua đợt này, mình cảm thấy "tình người " dạo này sao mà "it" quá!!! chỉ mong rằng những ai đọc bài viết này của mình hay từng trải qua một việc tương tự...như cái việc mình lạc lõng giữa những con người ( trên con đường đầy nắng gió!!!) thì hãy CHÌA TAY RA ĐÊ GIÚP NHỮNG NGƯỜI ĐANG GẶP HOẠN NẠN!!! HÃY ĐỂ CHO "TÌNH NGƯỜI" TRONG TRÁI TIM CÁC BẠN RỰC CHÁY!!!
QUA ĐỢT NÀY..MÌNH CŨNG CẢM THẤY MÌNH CÓ NHỮNG ĐỨA BẠN THẬT TỐT!!! CÁM ƠN NHÉ-BẠN CỦA TÔI!!!
Friday, August 7, 2009
Lửa thử vàng.......
Đây có thể được xem là giai đoạn đầy khó khăn và thử thách đối với mình!!! Suốt thời gian nghỉ hè này mình đã cố tìm một công việc phù hợp cho bản thân, thế nhưng cứ rong ruổi mãi mà chẳng tìm thấy đâu!Mình như một con chim đang bay đi tìm mồi. giang đôi cánh rộng thật rộng để bay mãi trên bầu trời xanh hi vọng. Nhưng cánh chim đó gần như mệt nhoài sau biết bao nhiêu nỗ lực mà vẫn chẳng tìm được "miếng mồi" nào!!!Cũng có lúc gần như nản chí, nhưng rồi biết bao nhiêu dự định, biết bao nhiêu điều mình "còn thiếu" đã kéo mình lại...nung nấu trong lòng mình thêm một chút hi vọng!!!Mấy ngày rong ruổi kiếm việc làm là mấy ngày mình nhận thấy cuộc sống này có biết bao nhiêu là nghiệt ngã, cay đắng. Nó không trơn láng, êm ả như lúc mình còn ngồi trên ghế nhà trường. Thửa còn đi học mình cũng có biết bao nhiêu là nỗi lo, nào là lo thầy cô dò bài cũ, nào là lo kiểm tra 15', 1 tiết..thi học kỳ...bây giờ mình vẫn còn đi học, nhưng áp lực không còn giống như xưa. Nói thế không có nghĩa là bây giờ đã thảnh thơi, không lo không nghĩ...mà lo nghĩ ở một góc độ khác. Bên cạnh đó, bây giờ mình còn có thêm một khái niệm trong đầu " nếm mùi đời"!!!Thửa còn đi học mình đã nghe nhiều đến "trường đời" nhưng bây giờ...khi đã lớn hơn một tí...đã biết mở cánh cửa cuộc đời mình để hòa cùng nhịp chảy của cuộc sống...mới thấy trường đời thật "khắc nghiệt". Ở trường học trên sách vở có những tiêu chuẩn riêng để đánh giá và thu nhận học sinh thì ở "trường đời" cũng vậy!!!Có lẽ mình còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể sớm được "trường đời" thu nhận làm một "học sinh"!!!Chỉ mấy ngày rong ruổi kiếm một công việc làm thêm mà mình đã nhận thấy cuộc đời đầy những khó khắn huốn hồ gì là những dự định xa hơn???Dì mình từng bảo "tiếng Anh ngày nay chỉ là một phương tiện thôi!!!" và bây giờ mình càng thấm thía điều đó!!! mình học tiếng Anh cũng tàm tạm, những tưởng có thể tìm những nơi " ưu tiên biết ngoại ngữ" vậy mà những câu từ chối khéo làm mình chạnh lòng biết bao!!! Nhận ra để thấy mình còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa, để thấy mình cần phải lao vào cuộc sống ngoài kia...để lấy kinh nghiệm!!!Ông cha ta từng nói" Lửa thử vàng, gian nan thử sức" ...bây giờ mình cũng muốn thử sức mình xem sao!!!Gian nan thi mặc gian nan.......................!!!!!
Tuesday, August 4, 2009
không đề!!!!!!!!!
23h.......đây là lúc cuộc sống hối hả thường nhật đã dần đi vào giấc ngủ, mọi thứ trở nên tĩnh lặng và mình cũng cảm thấy một chút tĩnh lặng trong thâm tâm mình sau một ngày không mấy gì vui vẻ. Cảnh trời đêm tĩnh mịch, thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ lùa vào phòng...làm mình thấy hơi se lạnh...lạnh bên ngoài da thịt và lạnh cả trong lòng nữa!!!Mới cách đây không lâu...mình có biết bao nhiêu là cảm xúc.......nhưng bây giờ...mọi thứ tan biến. Chúng tan biến đi để mình lạc lõng giữa không gian vắng lặng! Mình không buồn mà chỉ nhìn những cảm xúc ấy trôi qua.....không cầm được...nước mắt cứ thế..tuôn trào...từng giọt...từng giọt. Ôi sao mình yếu đuối thế? mình là con trai mà...con trai thì không khóc chứ? nếu có muốn khóc thì cũng phải để nước mắt chảy ngược vào tim chứ!!! Nhưng hôm nay có lẽ mình đã gặp phải một vấn đề ...một vấn đề nan giải mà người ta thường gọi là "quá tải". Một trang web có nhiều người vào trong cùng một thời điểm lâm vào tình trạng "quá tải" dẫn đến việc hạn chế người dùng tiếp tục vào, đường phố "quá tải" vì đông nghịt xe cộ dẫn đến kẹt xe....nhiều nhiều cái "quá tải" nữa!!! Chắc mình cũng lâm vào tình trạng như thế....nước mắt chảy vào tim ..."quá tải"!!!Không hiểu sao nhìn đôi vai gầy của mẹ, gương mặt hao gầy, xanh xao vì bao nỗi ưu tư lại khiến mình không cầm được nước mắt! Đáng nhẽ ra mẹ phải được thoải mái, an dưỡng... sau cơn đại chiến với " stomach cancer" chứ!!! đằng này ...biết bao nhiêu thứ cứ chồng chất lên vai mẹ từ khi ba mình mất. Đã không ít lần mẹ khóc..khóc vì nhớ ba...khóc vì các con của bà vẫn chưa thực sự trưởng thành. Những lần thấy mẹ khóc như vậy, mình rất xót xa....tuy nhiên mình không thể hiện ra bên ngoài...mình vẫn tỏ ra cứng rắn và còn thể hiện rằng mình không thích nhìn thấy cảnh khóc lóc đó chút nào cả. Đôi khi mình cũng phục mình thật! phục vì những lúc ấy tinh thần của mình cứng hơn cả thép......phục vì mình cứ như một con người có "máu lạnh". Ngày ba mất, bao nhiêu nước mắt của mình điều chảy vào tim cả....chảy nhiều đến nỗi khóe mắt của mình chẳng dính một giọt lệ long lanh nào.........thế mà bây giờ!!!Khi không còn ai khóc.......mình lại khóc!!! khóc vì trái tim không chứa nổi những điều buồn tủi, những nỗi niềm, cảm xúc đó hơn được nữa..."NO MORE".Càng khóc mình lại càng ý thức được vai trò của mình trong cái gia đình nơi mà mình gửi trọn niềm thương nỗi nhớ!!! Ý thức được điều này mình càng phải cố gắng hơn nữa...nhiều hơn nữa để làm cho mẹ bớt chảy thêm nước mắt...bớt đi một nỗi lo toan khi cái tuổi của mẹ đã không còn xuân sắc gì nữa!!!Đã có lúc mình nghĩ rằng...nếu không có mình......mẹ sẽ như thế nào nhỉ? có cực khổ như thế này không? và cuộc đời của mẹ sẽ như thế nào...nếu........? Một câu hỏi lửng!!!!!!!!!!!!!!!
Subscribe to:
Posts (Atom)