Tuesday, December 6, 2011

Bâng quơ.......

Mấy ngày nay không hiểu tại vì sao mà đầu óc của mình nó cứ ong hết cả lên, chẳng biết mình thực sự lo lắng chuyện gì nữa mà cảm thấy khó tập trung, không muốn làm gì cả!

Mình đã hào hứng đặt ra mục tiêu và những con đường để hiện thực hóa những cái mục tiêu đó! Nhưng tự dưng...mới được có vài ngày là mọi thứ lại ùm xùm...và rối tung rối mù cả lên vì những chuyện không đâu, lại lo lắng, mệt mỏi, chán chường và trở về điểm xuất phát...đôi khi không biết mình lo cái gì nữa...thấy mình có những triệu chứng của bệnh trầm cảm...thực sự là rất đáng ngại, nhưng chẳng biết làm thế nào để cho nó giảm bớt những suy nghĩ tiêu cực như thế này!

Tối nay đến thằng bạn chơi, nói chung là không giúp được gì cho cái đầu đang nặng trịch những suy nghĩ vớ vẩn...nhưng mà lại khiến cho mình tự đặt cấu hỏi "Mình đang lo lắng cái gì? có đáng phải lo lắng không?". Và thế là mọi thứ với mình bây giờ có vẻ đỡ hơn rồi...chỉ còn một chút hơi khó chịu vì cái kế hoạch của mình bị những yếu tố ngoại cảnh tác động một cách sâu sắc!!!

Chung quy là cũng tại "Tiền" hết! Mình luôn bị những chi phối nhất định đối với chuyện tiền bạc. Một chút biến động cũng có thể làm mình suy nghĩ đắn đo rất là nhiều. Cụ thể trong cái chuyện lần này là learner của mình tự nhiên không thấy liên lạc sau khi mình cho họ nghỉ học 1 tháng để mình ôn thi. Mình đã liên lạc với họ nhưng mà thấy cũng không ăn thua, cứ nói thế này thế nọ. Mình thề là sẽ không có bất cứ liên lạc nào từ mình nữa, vì ít ra mình cũng có lòng tự trọng và chắc chắn thêm một điều nữa là dù mình có liên lạc thì cũng không thể quyết định việc họ có tiếp tục hay không! Nên tốt nhất là tiếp tục chờ đợi những cơ hội mới và có phương án thay đổi kế hoạch ban đầu.

Có thể thấy nhược điểm của mình đó chính là khả năng phản ứng với các sự cố hơi kém, như lần này chẳng hạn, tự nhiên nó cũng làm cho mình cảm thấy băn khoăn nhiều, lo lắng nhiều mà chẳng có tí gì hữu ích và cũng như bao lần trước đó, thật là mất thời gian quá thể!

Qua cái đợt này chắc mình cũng sẽ rút ra được một só lưu ý trong việc giải quyết những vấn đề của mình,

- Đầu tiên là lắng đọng và chiêm nghiệm xem mình đang gặp phải vấn đề gì, lo lắng vì cái gì?
- Cân nhắc xem vấn đề đó có đáng để mình tốn thời gian và lo lắng quá nhiều hay không?
- Đưa ra các giải pháp để giải quyết những vấn đề đó, tạo cho mình những suy nghĩ thực sự tích cực và hình thành một nghị lực để chống chọi với những điều không hay, khó khăn nhiều hơn sau này!

Nhìn lại vấn đề của mình,

Hiện tại mình đang lo lắng chuyện learner của mình không học tiếp thì mình sẽ rơi vào tình trạng khó khăn về mặt tài chính, những kế hoạch của mình cho việc luyện thi IELTS sẽ gặp một số trở ngại, việc chi tiêu cũng gặp nhiều hạn chế.

Vấn đề này thực sư nhạy cảm vì nó mang tính chất tài chính, chi tiêu...nhưng chuyện gì cũng có cách giải quyết. Việc mình quá lo lắng và trở nên chán chường....là một suy nghĩ thiếu tích cực và cần phải khắc phục ngay! Cảm giác bữa nay mình thích tiêu sài tiền một cách thái quá...cân nhắc để việc chi tiêu hiệu quả hơn là thực sự cần thiết.

Một số giải pháp có thể đưa ra đó chính là tiết kiệm các khoản chi tiêu không cần thiết, bình tĩnh chờ đợi các cơ hội công việc tiếp theo, tập trung giải quyết những vấn đề cơ bản trong mục tiêu của mình, suy nghĩ tích cực thực sự là chìa khóa của thành công!

Cũng có thêm một chuyện để mình nhức đầu đó chính là việc làm khóa luận, thực tập....nhưng có lẽ mình sẽ vẫn còn thời gian để tỉnh táo suy nghĩ về những vấn đề đó...không nhất thiết là phải đưa tất cả vào đầu thì mình có thể giải quyết được vấn đề ngay....

Tự tin lên....cám ơn cái blog của mình, thực sự rất là hữu ích khi có thể gửi gắm những nỗi niềm của mình vào đây....oh yeah!!!!!!!!!!!!!!!

Từ từ...rồi mình sẽ có những cái mình muốn...nhưng phải luôn có suy nghĩ tích cực!

Tuesday, October 4, 2011

Trở lại sau một thời gian dài......

Mình là một người nhác viêt blog, điều đó không cần phải mất công chứng minh nhiều, nhìn vào lượng bài mình đăng lên là có câu trả lời rồi! Nhưng mà khi đọc những bài trước của mình..cảm thấy có cái gì đó hay hay! Thời gian trôi nhanh quá...mọi thứ cũng phải lên giây cót và vận hành một cách tối đa. Nhưng nếu biết cách...chúng ta vẫn có thể lưu giữ một cái gì đó của quá khứ và kéo dài nó đến hiện tại, tương lai. Đó chính là viết lại...để đọc và chiêm nghiệm và cũng để thấy được những điều mình đã sục sôi viết có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với hiện tại, là bài học kinh nghiệm chăng...có thế nói như thế!

Lâu không trở lại với Blog, mọi thứ có vẻ như thay đổi nhiều, đầu tiên đó chính là cái mốc thời gian của bài cuối cùng...là con người mình ở hiện tại...đang chuẩn bị bước sang năm cuối của giảng đường đại học...và có lẽ cái nội dung viết của mình cũng thay đổi!

Những vấp váp, thất bại đang dần đẩy mình về một phía cùng cực, tự mình cô lập chính bản thân với môi trường sung quanh và niềm tin dường như không phải còn nguyên vẹn như cái thủa ban đầu! niềm tin đó thật là rộng lớn và nó bao hàm niềm tin vào cuộc sống, về mối quan hệ giữa người và người, niềm tin vào một tương lai vững chãi hơn...
Mình cảm thấy những khó khăn đang chực chờ đợi mình ở phía trước và mình không có con đường nào khác là phải tìm cách vượt qua nó. Những năm ở giảng đường, những năm nhàn hạ đó...mình cũng đã nghĩ đến những vấn đề đại loại như thế này...mình muốn chuẩn bị cho chúng...nhưng sao vẫn thấy không đủ. Đôi khi cảm thấy mình còn bị kích động đến tột độ bởi những nỗ lực của mình dường như...là zero......

Mình lo lắng cho tương lai của mình nên mình cũng mong muốn sẽ mở rộng thêm mối quan hệ với những người mà mình cho là có thể học hỏi được ở họ nhiều điều, và cũng hướng đến những mối quan hệ khắn khít hơn...không như lúc trước nữa...được bề rộng nhưng không có bề sâu! Rõ ràng rằng sau sự quan trọng của mối quan hệ trong gia đình thì chính là vai trò của những người bạn! Có những chuyện mà đôi khi nói với những người bạn thì dễ hơn nhiều so với chia sẻ với gia đình...điều này dường như là rất khó đối với mình...có thể là do tính mình khép kín....nhưng mình cũng đang cố gắng mở lòng mình ra..nhưng dường như là chưa được gì nhiều...vậy có phải là vì mình chưa có những người bạn thực sự hiểu mình? câu hỏi dường như mở ra một vấn đề khác...vấn đề của khả năng giao tiếp, rồi môt chuổi biểu hiện cảm xúc...và còn có chữ Duyên nữa chứ! Hiện tại mình cũng đang cố gắng tạo mối quan hệ tốt với một số người, nhưng càng nỗ lực lại càng thấy thất bại...càng đẩy người ta ra xa mình..điều này không biết có phải là mình ngộ nhận hay không! nhưng mà thực sự...nó cũng có những vấn đề nhất định khiến cho mình không khỏi băn khoăn. Mình làm điều gì sai chăng? xác định sai đối tượng...chạy theo những giá trị mình mong muốn nhưng thực chất đó là giá trị ảo...ảo còn hơn cả Internet chăng? hay chính là cách tiếp cận của mình, cách mình thể hiện......hàng tá câu hỏi trong đầu mình và nó đang nằm ngổn ngang...vô định...mình lại rơi vào một trạng thái tâm lý mới...có vẻ như đang là thất vọng, bất mãn...chán chường với những gì mình đang làm.

Mình sắp ra trường..sắp đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ...và liệu với cái non nớt và còn thiếu sót đang chồng chất trong mình sẽ khiến mình lao đao như thế nào nữa!

Tối nay, sau những đắn đo, suy nghĩ, mình đã quyết định nhắn tin cho một người bạn..để xem liệu có điều gì đang xảy ra trong mối quan hệ này không? tự dưng thấy người ta phớt lờ..thẳn thừng với mình...với mối quan hệ rất là mỏng manh...mình đã cố gắng hết sức để giữ...nhưng mà chắc cũng vô ích...một vấn đề muôn thủa của mình đó chính là ...một phía...có vẻ như mình chưa bao giờ tự hỏi bản thân..liệu người ta có muốn làm bạn với mình không? liệu người ta có suy nghĩ rằng không nên dây dưa gì với mình vì chả có lợi lộc gì cho người ta cả...tất nhiên với mình, cũng không phải là quá dễ dãi trong chuyện chọn bạn...và mình biết người ta giỏi hơn mình...mình muốn học hỏi thêm một tí ở người ta...mình cũng không làm điều gì để người ta cảm thấy mình lợi dụng họ...nhưng mà....buồn!

Tự nhiên thấy vị trí của mình sao nhỏ bé trong mắt của người đời thế....mình đáng bị như vậy sao....thật ra...với một nhóm đối tượng khác...mình giữ một vai trò không nhỏ...vấn đề ở đây chắc hẳn là do mình đi sai đường...có thể sự thiếu tự tin...kinh nghiệm từng trải ....nó đang làm mình lo lắng..ức chế rồi dẫn đến sai phương hướng chăng...

Bao nhiêu là vấn đề đang dồn dập đến với mình...nhưng mình sẽ dũng cảm để đương đầu với tất cả...đó cũng chính là một kinh nghiệm quý giá cho mình...và mình cũng tin rằng với bản chất chân thành, thật lòng..thì mình sẽ có những mối quan hệ tốt hơn...chờ vậy...phải chờ thôi! nhung điều cốt yếu là sống thanh thản với chính mình

Take it easy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Friday, May 13, 2011

Tôi ơi... đừng tuyệt vọng!

Giật cái tít thật sốc và làm cho ai mới đọc vào tưởng mình đang rơi vào tình trạng bi đát lắm!Thú thực là không đến nỗi phải "tuyệt vọng" nhưng chán nản và thấy mệt mỏi thì không sai!

Có thể nói trong 3 năm trở lại đây, chưa bao giờ mình cảm thấy chán chán như thế này, chán cái nơi mình đang học tập...và chán những chính sách thiếu tính hợp lý, thụ động của họ! Cũng bởi chính vì thế mà nó đang làm cho mình quá mệt mỏi vì phải Cancel nhiều kế hoạch!

Chuyến đi thực tập ở Sin xem ra với mình là không có duyên rồi! Mình cũng đã đặt quá nhiều hi vọng vào nó! và cũng quá tự tin vào vốn tiếng Anh của mình trong các cuộc phỏng vấn. Bây giờ lâm vào tình trạng giở khóc giở cười vì không biết đi đâu về đâu mình mới thấy thấm thía! Thấm thía ở chổ là Tiếng Anh của mình vẫn còn chưa tốt lắm, và trong mọi việc, không phải chỉ biết dựa vào năng lực mà đôi khi còn có sự hỗ trợ của thần "may mắn".

Với mình, chưa bao giờ mình nói một điều gì, một kế hoạch gì khi chưa chắc chắn cả, vì mình nghĩ "nói trước bước không qua!" và nhờ như vậy mà dù đạt được hay không mình cũng cảm thấy bình thản, yên ổn hơn! Nhưng lần này khổ nỗi mình đã không làm như những lần trước! và kết cục là mình bị mất phương hướng, hụt hẫng...và một cảm giác ngại ngùng khi gần như "cả thế giới" biết đến chuyến thực tập này...mình đã không ngần ngại nói cho người ta biết, một phần vì muốn cung cấp thông tin, phần vì đó giống như một cách để mình lấy sĩ diện, ra vẻ khoe một chút để cảm thấy mình cũng oách như ai. Nhưng có lẽ đây là một việc làm hoàn toàn sai lầm...

Bây giờ nhìn một số người bạn được đi, mình vừa mừng vừa tủi! Mừng cho tụi nó được có một cơ hội học tập nhiều điều mới mẻ, còn tủi là mình có kiến thức và cũng không tệ ngoại ngữ vậy mà không được đi! Nhưng mình cũng hiểu con người mình đủ rộng lượng để vượt qua những điều buồn tủi đó!

Duy có một điều mà mình không dễ quên đi được đó chính là thái độ của một số người, họ từng nhờ mình chỉ vẻ cái này, cái kia...và đến giờ mình cũng không chắc là họ đã quá chuẩn để không hỏi mình! Tất nhiên, họ có thể hỏi người khác! điều đó không xấu, và mình sẵn sàng giúp đỡ! nhưng có một điều đó chính là...Qua cầu rút ván, người ta quay ngoắc thái độ đối với mình một cách nhanh chóng, nhanh hơn một anh lính quay 180o trong giờ duyệt binh! Thấy buồn cười và càng hiểu ra cuộc đời này là thế, vẫn cố tin rằng những điều tốt đẹp vẫn hiện hữu, nhưng thỉnh thoảng nó lại xa vời với mình quá!
Mình không biết có nên giận, hờn, trách người ta không! nhưng có lẽ là không...vì mình tự hào rằng mình là người tốt, mình không giống họ! chỉ có điều là minh từ nay sẽ càng biết thân biết phận hơn và cũng nên đề phòng những chuyện tương tự xảy ra tiếp theo...mình ghét sự phản bội...đây chưa hẳn đã được quy kết là phản bội, nhưng nó là một dạng nhỏ của nó...mình sống tốt không có nghĩa là mình cho phép người khác sống điểu với mình.

Ôi thế gian...biết bao nhiêu là trò đời đang diễn ra xung quanh mình, thật đáng sợ nhưng liệu có nên sợ hay không? có lẽ điều này sẽ phải hỏi bản lĩnh của mình ngang đâu!

Có người từng khuyên mình, làm người cần phải có một sự khôn ngoan cần thiết! có lẽ mình không giám mơ là dùng trí khôn để hại người...cái này xấu lắm...không thích! nhưng ít nhất cũng dùng nó để bảo vệ mình...hihi!!!

Thật ra mới tí tuổi đầu mà nói ra những điều này người ta lại tưởng đâu mình già lắm! nhưng có khi người ta lại chê cười là mình chừng này tuổi rồi mà còn ngốc nghếch và ngờ nghệch quá trời!
Ôi, dù khen hay chê, sao cũng được...minh không quan tâm, cái chính là mình học được gì và rút kinh nghiệm như thế nào!

Người ta bảo, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, uhm ...mình sẽ cố gắng không tắm nhiều như thế vì sẽ cảm lạnh, nhưng mà 2 hay 3 lần thì mình không biêt chắc...khi nào nhớ thì thôi!

Chuyện đến đây thì than thở đến đây đã...còn những chuyện tiếp theo...cứ để cho nó đến với mình một cách tự nhiên như bản chất của nó đi...

Tôi ơi....có tuyệt thì tuyệt lẹ lẹ xong rồi lại bắt đầu một hi vọng mới, vì có ai đánh thuế mấy cái hi vọng của mình đâu!!!

Cám ơn đời...

Saturday, January 1, 2011

Welcome 2011

Good bye 2010 ...new year-2011 is already come...
i hope everything will be good for me in this year...
I will take the time to think about my future...build myself a plan... a road to walk on...
Keep going...trying!!!^^