Đây không phải là lần đầu tiên mình khổ sở với môn toán, lại càng không phải là lần đầu tiên đi xin cứu trợ cho môn này.....
Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên mình cảm thấy vô cùng nhục nhã!!!
Nhục vì phải cầu lụy một đứa con gái...nhục vì trong khi ai cũng làm bài được...chỉ có mình...ngớ người nhìn cái đề và ao ước....ước mình có thể làm được bài....!!!
Ngồi cạnh một đứa bạn gái...trước đây khi đang còn học môn toán này thì nó cũng kêu trời kêu đất...không hiểu này nọ....lúc đó mình còn cười xòa vì có thêm một "đồng minh".
Nhưng hôm nay, ngồi cạnh mình vẫn là đứa bạn đó...nhưng nó...làm được bài..còn mình thì không?
Mình xin cứu trợ từ nó nữa chứ...nhưng vô ích..nó khác đề mình...thế là xong!!!
Còn một đứa bạn khác giỏi hơn..cũng là con gái ...nó cùng đề với mình...làm còn dư đến gần 1h đồng hồ...chỉ qua loa cho mình một câu....
Mình phải "van nài", "cầu xin" ...nhiều lần lắm nó mới chỉ cho một câu!!!!
mỗi lấn như thế....giọng mình lại nhỏ dần đi..nhỏ dần ..nhỏ dần.....mình vẫn nhớ rõ như in..cứ mỗi lần cầu xin nó...là một lần mình cảm thấy đầu mình vưng hết cả lên...vưng vì thái độ thời ơ của nó nhưng cũng vưng vì cảm thấy nhục quá..nhục đến nỗi không giám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Mình ..lần này...không giày xéo lương tâm như những lần khác...vì tất cả điều vô ích...lần này mình không giám than thân trách phận nữa...không giám nói chi cả...những lần trước thì bực cái này cái nọ...kêu trời kêu đất....nhưng lần này...không kêu ai cả...chỉ biết rằng...mình quá nhục nhã.....
Mình không hiểu rằng trong đầu mình có chứa chất xám không hay nó chứa "một chất khác"!!!!?
Mình không còn là một học sinh cấp 3 nhong nhong với tháng ngày thơ dại nữa...đã là một sinh viên cơ đấy....nhưng sao mình vẫn giữ cái thái độ học tập như cũ vậy nhỉ...mình không hỏi ai khác mà chính là hỏi mình...chỉ có mình mới trả lời được .....
Chung quy lại cũng là do "nhác" mà ra....lần này...mình không giám đổ thừa cho bất kỳ một lý do nào khác...không thể và thực sự là không thể!!!!
Mình nhác đến độ có mấy đứa bạn cũng phải kêu trời luôn...kinh khủng...tụi nó phán rằng"còn mi thì đừng nhác đến chuyện học làm chi".
Nghe câu đó...mình cứ "vô tư" cười đùa..không nghĩ gì cả...chắc có lẽ dây thần kinh "ngượng " của mình nó bị đứt rồi...........phải nói thêm rằng mình cũng quá vô liêm sỉ.....
Bây giờ thì mình hiểu tại sao mình "Ngu" thêm môn anh văn nữa.....
"NHAC"........
"nhac" đến độ không thể chịu nổi!!!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment