Sunday, April 26, 2009

Thấy trống vắng!!!!!!!!!

Sau khi viết entry" ngày bận rộn!" lại thấy muốn viết thêm một entry nữa!


Viết thì khập khiển, khó hiểu nhưng sao mình vẫn thấy muốn viết........lạ thật! mình truyền tải sự khó hiểu của mình qua nét chữ....qua ngôn từ...........để rồi thấy cô đơn!


Mình giấu những nỗi lòng của mình ở nơi sâu thẳm........mình cũng giấu những mong muốn của mình ở cùng một nơi như thế...........và cả những khát khao cháy bỏng của một thằng con trai mới lớn.....vẫn còn non nớt.....trẻ con........và cả ngốc nghếch nữa!


Mình muốn có nhiều bạn bè..........rồi cũng muốn có những đứa bạn thân.........nhưng dường như mình tạo ra những bức tường vô hình làm cho mọi thứ không được như ý muốn..........Đôi khi cứ nghĩ" sống đơn giản cho đời nó thanh thản!"-mọi chuyện đến với mình một cách tự nhiên và ra đi cũng tự nhiên như cách nó đến. Mình để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên.......không "ghi lại"......không chấp những chuyện nhỏ nhặt..........và cứ vô tư như đứa trẻ...............


Những tưởng như thế là yên chuyện .........nhưng "đời là thế!"...........đâu có phải khi nào cũng được như ý muốn đâu!?

Đôi khi nghĩ mà thấy buồn....càng nghĩ thì lại càng thấy mệt mỏi! chỉ muốn xin hai chữ" bình yên" nhưng sao mà khó quá!




Con đường của mình sao mà lắm chông gai thế!

Mỗi bước đi là mỗi bước gian nan và đòi hỏi mình phải thuộc lòng "lý thuyết" để vượt qua!!!!!!



Trở lại với chuyện bạn bè, chơi với nhau gần một năm trời mà mình chả biết tính tình của tụi nó ra sao cả, mỗi khi ai đó nói về đứa này như thế này..đứa khác như thế kia là mình cứ ngơ người ra..........cứ như ở cung trăng xuống!

Bởi thế mình luôn được "khen" là ngây thơ! hơ hơ hơ..."ngây thơ" ưh!? đã gần 20 tuổi đời rồi mà còn được khen là ngây thơ!

Thiệt tình là bọn bạn chỉ muốn an ủi và muốn luyện tập phép "nói giảm nói tránh thôi!". Thay vì nói " sao mi NGU như con lợn thế" thì nó nói như vậy coi bộ cũng làm cho mình đỡ xấu hổ!

Chắc cũng có lẽ vì mình thiếu sự tinh tế+nhạy bén nên bạn bè ít chia sẻ với mình và cũng từ đó mình không thể chia sẻ lại với tụi nó!

và kết quả là ...............muốn thân nhưng sao ......?


Vấn đề bạn bè chỉ là một trong hàng đống vấn đề chất cao chót vót của mình thôi!...còn nhiều ..nhiều lắm!

Một vấn đề nữa mà luôn làm mình đau đầu đó là....dường như mình luôn "được" người ta hiểu lầm........nhiều chuyện nhưng bực nhất là chuyện "xã giao". Mình luôn muốn có những mối quan hệ mới...kết thân với nhiều bạn bè và cả những người lớn tuổi hơn nữa...nhưng khổ nỗi những người mình gặp điều thuộc dạng "VIP" nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức "xã giao" ! vô tình gặp ở một cuộc họp , buổi lễ nào đó.....thế là biết nhau..........rồi những lần chạm mặt nhau mình nghĩ là chỗ quen biết nên chào nhau thì đâu có mất gì............nhưng dần dà thấy họ có vẻ nghi kị mình.......phớt lờ mình.............có phải họ nghĩ mình thấy họ "VIP" quá nên định theo kiểu" thấy người sang bắt quàng làm họ"....trời ah......thiệt không biết nói sao đây nữa! nếu như thế thật thì chắc mình cũng chỉ biết cười thôi chứ phải làm sao nữa!

Nếu mà chuyện đó xảy ra lúc mình còn học phổ thông thì chắc chắn mình sẽ không ngại gặp thẳng mặt và nói cho "ra ngô ra khoai " , như thế thì mới yên được...không thì tức lắm!!!!!

Và hình như chuyện này mình cũng gặp với nhưng người mình quen trên mạng( chủ yếu là quen để chat tiếng anh) mình tân bốc họ( dựa trên tình hình thực tế, ví dụ họ đang làm manager, kĩ sư...đại loại là bảo mình mong được như họ...cũng đúng thôi nhỉ.......có ai đánh thuế những ước mơ đâu?) thế là cứ y như rằng sau một thời gian là bị bệnh sao hết..........và đơn nhiên mình không ngại "chửi" thẳng vào mặt họ....những lúc như thế thấy con người bản ngã trong mình dâng lên tột độ...và cũng tự cao nữa.........nhưng sau tất cả thì thấy mình thoải mái hơn............nhẹ nhõm hơn!

Còn ở ngoài đời thật thì mình không giám "ngây thơ" trong cái khoản này.......hihihiih ít nhất thì mình cũng xác định được họ hơn mình và đủ sức để "bóp nát" mình! nên......cười là tốt nhất!

Cũng may mà mình biết thân biết phận.....biết mình ở vị trí nào.....nên cũng đỡ!

Đôi khi thấy cái được và cái mật không còn quan trọng với mình nữa!..........
một chút bất cần ?

No comments: