Tối nay mình chở mẹ lên nhà bà ngoại để thăm ngoại và các dì ở xa về........Sài Gòn thôi.....chứ không xa lắm! hihihihihi
Ở đây mình có cơ hội nói chuyện với một bà chị họ .....rất thú vị! Không biết tự bao giờ mình thích mẫu phụ nữ tri thức nữa....nhưng thật sự nói chuyện với họ rất hay.......hiểu thêm nhiều điều.....mở rộng tầm mắt........
Một điều đặt biệt nữa là gặp thằng cháu 4 tuổi dễ thương! từ lúc nó sinh ra đến giờ....đây là lần gặp mặt đầu tiên của mình và cả nó nữa....rất con nít....ngây thơ..........mình đã kể chuyện cho cậu nhóc nghe....tất nhiên là theo yêu cầu của cậu nhỏ.....hihihihihi....phải nói là rất khó khăn vì từ trước giờ mình có bao giờ kể chuyện theo yêu cầu như thế này đâu?! những từ đầu tiên.."ngày xửa ngày xưa"......cứ bị lặp đi lặp lại liên tục........rồi có lúc ngớ người ra vì không biết nên kể tiếp như thế nào.........nhưng rồi mọi chuyện cũng qua ...và câu chuyện kết thúc ngập tràn trong ánh mắt háo hức của cậu nhỏ...........dễ thương thiệt......ước gì mình cũng sẽ có những đứa con như thế!!!!!!
Thật sự nụ cười của cậu nhóc đã "light up" mình .........một ngày ảm đạm đã trôi qua!!!
Bây giờ thì chắc chắn một điều rằng..........i love children...mở ngoặc" những đứa trẻ ngoan thôi nha!"...còn không ngoan thì sẽ có hình thức xử lý khác!hihihihi
Mình có lí do để thích chơi với những đứa trẻ đó....vì nhìn thấy chúng.......nghĩa là mình nhìn vào chính mình..............đã có lúc mình là trẻ con........thế thôi!
Thursday, April 30, 2009
Wednesday, April 29, 2009
Xui quá là Xui...
Chán ơi là chán....chẳng có từ nào khác ngoài từ chán này! hic hic
Tối hôm qua online đến gần 1 giờ sáng mới đi ngủ...........hậu quả là sáng nay bị má chửi vì ngủ quá xay sưa đến độ bị mất trộm mà không hay!
Khốn khổ khốn nạn cho mình....ngủ như chết ...có biết trời đất gì đâu!!!! bây giờ mất của mới thấy xót!
Thấy hối hận nữa.....từ xưa đến nay hở có rục rịch gì là mình ba chân bốn cẳng đi kiểm tra liền....đằng này .."chúng" vào làm đủ trò mà mình chả hay biết gì!.........hic hic căm ghét những kẻ ăn trộm kia! vì sao chúng mày có tay có chân mà không đi làm việc mà lại làm cái trò khốn nạn này hả! cầu cho những điều tốt đẹp không bao giờ đến với chúng mày mà hãy đến với những con người dẫu khuyết tật nhưng vẫn biết thế nào là liêm sỉ!
ông trời ơi! nhờ ông mở mắt ra mà xem..............hãy trừng trị lũ đáng ghét kia giùm con!hic hic
Tối hôm qua online đến gần 1 giờ sáng mới đi ngủ...........hậu quả là sáng nay bị má chửi vì ngủ quá xay sưa đến độ bị mất trộm mà không hay!
Khốn khổ khốn nạn cho mình....ngủ như chết ...có biết trời đất gì đâu!!!! bây giờ mất của mới thấy xót!
Thấy hối hận nữa.....từ xưa đến nay hở có rục rịch gì là mình ba chân bốn cẳng đi kiểm tra liền....đằng này .."chúng" vào làm đủ trò mà mình chả hay biết gì!.........hic hic căm ghét những kẻ ăn trộm kia! vì sao chúng mày có tay có chân mà không đi làm việc mà lại làm cái trò khốn nạn này hả! cầu cho những điều tốt đẹp không bao giờ đến với chúng mày mà hãy đến với những con người dẫu khuyết tật nhưng vẫn biết thế nào là liêm sỉ!
ông trời ơi! nhờ ông mở mắt ra mà xem..............hãy trừng trị lũ đáng ghét kia giùm con!hic hic
Monday, April 27, 2009
Đôi chân muốn nghỉ!

Đôi chân mình rệu rã.........mệt mỏi quá!
Mặc dù hôm nay mình rất mệt mỏi nhưng vẫn cố "lết" đi dạy bằng chiếc "86" thân thương. Đang ngồi đợi thằng học trò chuẩn bị bài vở thì mình được ba nó nói cho một tăng......may mà ba nó hiểu nhầm mình chứ không thì khó xử thật! Mình mệt đến độ không nhếch mép nổi mà vẫn cố đi dạy vì biết nó sắp thi cử vậy mà ba nó nói mình sao mà cứ nghỉ dạy hoài??? ba nó đâu có biết mình đã tăng thêm cho nó một buổi học miễn phí vào sáng chủ nhật...dẫu đó là thời gian mình cần nghỉ ngơi sau một tuần mệt mỏi!
Biết là hiểu nhầm nên mình cũng không để bụng làm gì nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng không được vui lắm!
Kết thúc buổi dạy tại nhà thằng học trò ngoan (mỗi tội hơi lười một tí!) là cũng đúng 7 giờ tối, mình lại rong ruổi xe đi đến nhà con bé học trò thân quen!
Đến nhà nó cũng khoảng 7 giờ 15....nhỏ đang ăn cơm.....mình lại ngồi chờ và nói chuyện với mẹ của nhỏ!....được một lúc thì mình bắt đầu dạy cho nhỏ..............
Thật chán không thể tưởng tượng nổi........dạy đến khô hơi rát cổ mà nhỏ cứ ngây ngây...chả nắm được gì cả..........mặc dù mình nói đi nói lại hơn chục lần...........potay toàn tập luôn!
Đã mệt rồi mà nhìn thấy học trò như vậy mình như bị đánh gục..........nói thật chứ mình có đời nào "nếm" được "cái mùi vị" của việc thuê gia sư về nhà dạy là gì đâu? làm gì có đủ tiền cơ chứ......nhìn những đứa học trò có điều kiện mà lại không chịu học mình thấy tiếc thay cho nó thật!
Mình coi tụi nó như em út nên cứ nhắc đi nhắc lại miết, bảo chúng lo mà học miết.........mình nói nhiều đến mức mà mình còn cảm thấy chán huống hồ tụi nó!
Cũng vì mình quan niệm "sống thế nào để người ta gặp mình ở ngoài đường mà còn nở được nụ cười" nên mình cứ cố gắng hết sức........hết sức .....đến lúc nào đó không chịu đựng được nữa thì thôi! đã có lúc mình muốn nghỉ dạy, nhưng như thế thì càng làm cho tình hình tệ hơn ! rồi nhỏ lại phải học một người khác........lại từ đầu............liệu có ổn không???? nên mình phải cố gắng thôi chứ biết làm sao đây!?????
Mặc dù...................
Đôi chân muốn nghỉ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sunday, April 26, 2009
Thấy trống vắng!!!!!!!!!
Sau khi viết entry" ngày bận rộn!" lại thấy muốn viết thêm một entry nữa!
Viết thì khập khiển, khó hiểu nhưng sao mình vẫn thấy muốn viết........lạ thật! mình truyền tải sự khó hiểu của mình qua nét chữ....qua ngôn từ...........để rồi thấy cô đơn!
Mình giấu những nỗi lòng của mình ở nơi sâu thẳm........mình cũng giấu những mong muốn của mình ở cùng một nơi như thế...........và cả những khát khao cháy bỏng của một thằng con trai mới lớn.....vẫn còn non nớt.....trẻ con........và cả ngốc nghếch nữa!
Mình muốn có nhiều bạn bè..........rồi cũng muốn có những đứa bạn thân.........nhưng dường như mình tạo ra những bức tường vô hình làm cho mọi thứ không được như ý muốn..........Đôi khi cứ nghĩ" sống đơn giản cho đời nó thanh thản!"-mọi chuyện đến với mình một cách tự nhiên và ra đi cũng tự nhiên như cách nó đến. Mình để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên.......không "ghi lại"......không chấp những chuyện nhỏ nhặt..........và cứ vô tư như đứa trẻ...............

Những tưởng như thế là yên chuyện .........nhưng "đời là thế!"...........đâu có phải khi nào cũng được như ý muốn đâu!?
Đôi khi nghĩ mà thấy buồn....càng nghĩ thì lại càng thấy mệt mỏi! chỉ muốn xin hai chữ" bình yên" nhưng sao mà khó quá!
Con đường của mình sao mà lắm chông gai thế!
Mỗi bước đi là mỗi bước gian nan và đòi hỏi mình phải thuộc lòng "lý thuyết" để vượt qua!!!!!!
Trở lại với chuyện bạn bè, chơi với nhau gần một năm trời mà mình chả biết tính tình của tụi nó ra sao cả, mỗi khi ai đó nói về đứa này như thế này..đứa khác như thế kia là mình cứ ngơ người ra..........cứ như ở cung trăng xuống!
Bởi thế mình luôn được "khen" là ngây thơ! hơ hơ hơ..."ngây thơ" ưh!? đã gần 20 tuổi đời rồi mà còn được khen là ngây thơ!
Thiệt tình là bọn bạn chỉ muốn an ủi và muốn luyện tập phép "nói giảm nói tránh thôi!". Thay vì nói " sao mi NGU như con lợn thế" thì nó nói như vậy coi bộ cũng làm cho mình đỡ xấu hổ!
Chắc cũng có lẽ vì mình thiếu sự tinh tế+nhạy bén nên bạn bè ít chia sẻ với mình và cũng từ đó mình không thể chia sẻ lại với tụi nó!
và kết quả là ...............muốn thân nhưng sao ......?
Vấn đề bạn bè chỉ là một trong hàng đống vấn đề chất cao chót vót của mình thôi!...còn nhiều ..nhiều lắm!
Một vấn đề nữa mà luôn làm mình đau đầu đó là....dường như mình luôn "được" người ta hiểu lầm........nhiều chuyện nhưng bực nhất là chuyện "xã giao". Mình luôn muốn có những mối quan hệ mới...kết thân với nhiều bạn bè và cả những người lớn tuổi hơn nữa...nhưng khổ nỗi những người mình gặp điều thuộc dạng "VIP" nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức "xã giao" ! vô tình gặp ở một cuộc họp , buổi lễ nào đó.....thế là biết nhau..........rồi những lần chạm mặt nhau mình nghĩ là chỗ quen biết nên chào nhau thì đâu có mất gì............nhưng dần dà thấy họ có vẻ nghi kị mình.......phớt lờ mình.............có phải họ nghĩ mình thấy họ "VIP" quá nên định theo kiểu" thấy người sang bắt quàng làm họ"....trời ah......thiệt không biết nói sao đây nữa! nếu như thế thật thì chắc mình cũng chỉ biết cười thôi chứ phải làm sao nữa!
Nếu mà chuyện đó xảy ra lúc mình còn học phổ thông thì chắc chắn mình sẽ không ngại gặp thẳng mặt và nói cho "ra ngô ra khoai " , như thế thì mới yên được...không thì tức lắm!!!!!
Và hình như chuyện này mình cũng gặp với nhưng người mình quen trên mạng( chủ yếu là quen để chat tiếng anh) mình tân bốc họ( dựa trên tình hình thực tế, ví dụ họ đang làm manager, kĩ sư...đại loại là bảo mình mong được như họ...cũng đúng thôi nhỉ.......có ai đánh thuế những ước mơ đâu?) thế là cứ y như rằng sau một thời gian là bị bệnh sao hết..........và đơn nhiên mình không ngại "chửi" thẳng vào mặt họ....những lúc như thế thấy con người bản ngã trong mình dâng lên tột độ...và cũng tự cao nữa.........nhưng sau tất cả thì thấy mình thoải mái hơn............nhẹ nhõm hơn!
Còn ở ngoài đời thật thì mình không giám "ngây thơ" trong cái khoản này.......hihihiih ít nhất thì mình cũng xác định được họ hơn mình và đủ sức để "bóp nát" mình! nên......cười là tốt nhất!
Cũng may mà mình biết thân biết phận.....biết mình ở vị trí nào.....nên cũng đỡ!
Đôi khi thấy cái được và cái mật không còn quan trọng với mình nữa!..........
một chút bất cần ?
Viết thì khập khiển, khó hiểu nhưng sao mình vẫn thấy muốn viết........lạ thật! mình truyền tải sự khó hiểu của mình qua nét chữ....qua ngôn từ...........để rồi thấy cô đơn!
Mình giấu những nỗi lòng của mình ở nơi sâu thẳm........mình cũng giấu những mong muốn của mình ở cùng một nơi như thế...........và cả những khát khao cháy bỏng của một thằng con trai mới lớn.....vẫn còn non nớt.....trẻ con........và cả ngốc nghếch nữa!
Mình muốn có nhiều bạn bè..........rồi cũng muốn có những đứa bạn thân.........nhưng dường như mình tạo ra những bức tường vô hình làm cho mọi thứ không được như ý muốn..........Đôi khi cứ nghĩ" sống đơn giản cho đời nó thanh thản!"-mọi chuyện đến với mình một cách tự nhiên và ra đi cũng tự nhiên như cách nó đến. Mình để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên.......không "ghi lại"......không chấp những chuyện nhỏ nhặt..........và cứ vô tư như đứa trẻ...............

Những tưởng như thế là yên chuyện .........nhưng "đời là thế!"...........đâu có phải khi nào cũng được như ý muốn đâu!?
Đôi khi nghĩ mà thấy buồn....càng nghĩ thì lại càng thấy mệt mỏi! chỉ muốn xin hai chữ" bình yên" nhưng sao mà khó quá!
Con đường của mình sao mà lắm chông gai thế!
Mỗi bước đi là mỗi bước gian nan và đòi hỏi mình phải thuộc lòng "lý thuyết" để vượt qua!!!!!!
Trở lại với chuyện bạn bè, chơi với nhau gần một năm trời mà mình chả biết tính tình của tụi nó ra sao cả, mỗi khi ai đó nói về đứa này như thế này..đứa khác như thế kia là mình cứ ngơ người ra..........cứ như ở cung trăng xuống!
Bởi thế mình luôn được "khen" là ngây thơ! hơ hơ hơ..."ngây thơ" ưh!? đã gần 20 tuổi đời rồi mà còn được khen là ngây thơ!
Thiệt tình là bọn bạn chỉ muốn an ủi và muốn luyện tập phép "nói giảm nói tránh thôi!". Thay vì nói " sao mi NGU như con lợn thế" thì nó nói như vậy coi bộ cũng làm cho mình đỡ xấu hổ!
Chắc cũng có lẽ vì mình thiếu sự tinh tế+nhạy bén nên bạn bè ít chia sẻ với mình và cũng từ đó mình không thể chia sẻ lại với tụi nó!
và kết quả là ...............muốn thân nhưng sao ......?
Vấn đề bạn bè chỉ là một trong hàng đống vấn đề chất cao chót vót của mình thôi!...còn nhiều ..nhiều lắm!
Một vấn đề nữa mà luôn làm mình đau đầu đó là....dường như mình luôn "được" người ta hiểu lầm........nhiều chuyện nhưng bực nhất là chuyện "xã giao". Mình luôn muốn có những mối quan hệ mới...kết thân với nhiều bạn bè và cả những người lớn tuổi hơn nữa...nhưng khổ nỗi những người mình gặp điều thuộc dạng "VIP" nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức "xã giao" ! vô tình gặp ở một cuộc họp , buổi lễ nào đó.....thế là biết nhau..........rồi những lần chạm mặt nhau mình nghĩ là chỗ quen biết nên chào nhau thì đâu có mất gì............nhưng dần dà thấy họ có vẻ nghi kị mình.......phớt lờ mình.............có phải họ nghĩ mình thấy họ "VIP" quá nên định theo kiểu" thấy người sang bắt quàng làm họ"....trời ah......thiệt không biết nói sao đây nữa! nếu như thế thật thì chắc mình cũng chỉ biết cười thôi chứ phải làm sao nữa!
Nếu mà chuyện đó xảy ra lúc mình còn học phổ thông thì chắc chắn mình sẽ không ngại gặp thẳng mặt và nói cho "ra ngô ra khoai " , như thế thì mới yên được...không thì tức lắm!!!!!
Và hình như chuyện này mình cũng gặp với nhưng người mình quen trên mạng( chủ yếu là quen để chat tiếng anh) mình tân bốc họ( dựa trên tình hình thực tế, ví dụ họ đang làm manager, kĩ sư...đại loại là bảo mình mong được như họ...cũng đúng thôi nhỉ.......có ai đánh thuế những ước mơ đâu?) thế là cứ y như rằng sau một thời gian là bị bệnh sao hết..........và đơn nhiên mình không ngại "chửi" thẳng vào mặt họ....những lúc như thế thấy con người bản ngã trong mình dâng lên tột độ...và cũng tự cao nữa.........nhưng sau tất cả thì thấy mình thoải mái hơn............nhẹ nhõm hơn!
Còn ở ngoài đời thật thì mình không giám "ngây thơ" trong cái khoản này.......hihihiih ít nhất thì mình cũng xác định được họ hơn mình và đủ sức để "bóp nát" mình! nên......cười là tốt nhất!
Cũng may mà mình biết thân biết phận.....biết mình ở vị trí nào.....nên cũng đỡ!
Đôi khi thấy cái được và cái mật không còn quan trọng với mình nữa!..........
một chút bất cần ?
Ngày bận rộn!!!!!!!!
Hôm nay là một ngày bận rộn.........nhưng không bằng những ngày trước!
Cũng chính hôm nay mà mình đã thực sự trở thành một thành viên của một club!
Vui......ưh thì vui thiệt..........không hài lòng..ưh thì không hài lòng thiệt.....nhưng là với bản thân của mình..........còn việc thất vọng đối với những người xung quanh là "thường xuyên" rồi nên chẳng có gì là lạ cả!..............còn buồn thì đúng là buồn thiệt ........còn vì sao ưh ?.......tự hiểu ..................
Còn điều này nữa .....không hiểu sao mình thấy mình ít hòa đồng quá! thấy nó thế nào ấy! lúc nào cũng tỏ ra tỉnh táo để rồi không có những phút "điên nghệ thuật"( hài hước, tếu táo, sôi động, nhanh nhạy).

Có lẽ mình bị trầm tính chứ cũng chảng hay ho gì! không biết làm cách nào để sửa chữa đây! mình nên đọc nhiều truyện cười, nhiều chuyện có tính giáo dục chăng? ưh như thế chắc mình sẽ cải thiện được những thiếu xót của mình chăng?
Cũng chính hôm nay mà mình đã thực sự trở thành một thành viên của một club!
Vui......ưh thì vui thiệt..........không hài lòng..ưh thì không hài lòng thiệt.....nhưng là với bản thân của mình..........còn việc thất vọng đối với những người xung quanh là "thường xuyên" rồi nên chẳng có gì là lạ cả!..............còn buồn thì đúng là buồn thiệt ........còn vì sao ưh ?.......tự hiểu ..................
Còn điều này nữa .....không hiểu sao mình thấy mình ít hòa đồng quá! thấy nó thế nào ấy! lúc nào cũng tỏ ra tỉnh táo để rồi không có những phút "điên nghệ thuật"( hài hước, tếu táo, sôi động, nhanh nhạy).

Có lẽ mình bị trầm tính chứ cũng chảng hay ho gì! không biết làm cách nào để sửa chữa đây! mình nên đọc nhiều truyện cười, nhiều chuyện có tính giáo dục chăng? ưh như thế chắc mình sẽ cải thiện được những thiếu xót của mình chăng?
Thursday, April 23, 2009
KẾT THÚC ?
Thế là những điều tồi tệ đã tạm gác sang một bên....nhưng những điều tồi tệ khác thì vẫn đang còn ở phía trước!
Bây giờ mình có cảm giác cứ như đã trãi qua một cơn bão ....cơn bão đã đi qua nhưng hậu quả của nó để lại thì ........ngao ngán!
Thật chán vì có những lúc mình đã sống không thực với chính con người của mình.........và chợt nhận ra đời là một vở kịch. Những ai đạt được thành công là những diễn viên đại tài. Họ cũng tầm tầm diễn viên của kinh đô điện ảnh Hollywood nhỉ!
Còn mình.....rất thích nghề diễn viên nhưng sao thấy khó quá....diễn ....diễn ......và chỉ toàn là kịch!
Thế mới biết cuộc đời không phải là một con đường trơn láng...là một bộ phim chỉ có tiếng cười....
Nhận ra để rồi ngao ngán....nhận ra để rồi thấy mình vẫn còn non nớt trước cuộc đời này quá.......
Đôi khi muốn sống thật yên bình và chỉ cần có thế nhưng mà vẫn thấy khó quá!
Có những lúc thấy lòng xao động....chợt nhớ ....chợt quên rằng mình đã được gì...mất gì!
Mình cam đoan rằng nhưng ai đọc bài viết này của mình mà không nhận ra sự bi quan mới là lạ!
Mình trước đây không có nhiều lạc quan nhưng ít nhất cũng không đến nỗi như bây giờ!
Có lẽ mình nên có những phút lắng lại trước những biến động của cuộc sống để thấy mình vẫn chính là mình!
Bây giờ mình có cảm giác cứ như đã trãi qua một cơn bão ....cơn bão đã đi qua nhưng hậu quả của nó để lại thì ........ngao ngán!
Thật chán vì có những lúc mình đã sống không thực với chính con người của mình.........và chợt nhận ra đời là một vở kịch. Những ai đạt được thành công là những diễn viên đại tài. Họ cũng tầm tầm diễn viên của kinh đô điện ảnh Hollywood nhỉ!
Còn mình.....rất thích nghề diễn viên nhưng sao thấy khó quá....diễn ....diễn ......và chỉ toàn là kịch!
Thế mới biết cuộc đời không phải là một con đường trơn láng...là một bộ phim chỉ có tiếng cười....
Nhận ra để rồi ngao ngán....nhận ra để rồi thấy mình vẫn còn non nớt trước cuộc đời này quá.......
Đôi khi muốn sống thật yên bình và chỉ cần có thế nhưng mà vẫn thấy khó quá!
Có những lúc thấy lòng xao động....chợt nhớ ....chợt quên rằng mình đã được gì...mất gì!
Mình cam đoan rằng nhưng ai đọc bài viết này của mình mà không nhận ra sự bi quan mới là lạ!
Mình trước đây không có nhiều lạc quan nhưng ít nhất cũng không đến nỗi như bây giờ!
Có lẽ mình nên có những phút lắng lại trước những biến động của cuộc sống để thấy mình vẫn chính là mình!
Saturday, April 18, 2009
Một ngày ....náo nức!
Tối nay mình và những sinh viên trong khoa đi cỗ vũ cho đôii bóng đá nữ của trường. Mình đã hò hét từ những phút đầu của trận đấu nhưng kết quả đội của trường mình bị thua!
Mình chẳng muốn bình luận gì ngoài việc công nhận đội bóng đã chơi hết mình, nhiệt tình.....Tuy nhiên sự thành công không chỉ có như vậy!
vô tình mình lại ngộ ra được một bài học quý giá cho bản thân nhỉ!
măc dù chẳ viết bao nhiêu nhưng có lẽ nếu không viết thì mình cảm thấy khó ngủ lắm lắm!!!!!!!!!
Mình chẳng muốn bình luận gì ngoài việc công nhận đội bóng đã chơi hết mình, nhiệt tình.....Tuy nhiên sự thành công không chỉ có như vậy!
vô tình mình lại ngộ ra được một bài học quý giá cho bản thân nhỉ!
măc dù chẳ viết bao nhiêu nhưng có lẽ nếu không viết thì mình cảm thấy khó ngủ lắm lắm!!!!!!!!!
Thursday, April 16, 2009
cuộc sống!
Mấy ngày nay không viết blog.........vì bận nhiều việc quá!
cuộc sống quay cuồng trong công việc , nhiều thứ phải lo, phải nghĩ.........thấy mình già giặn hơn trước.!!!!!!!! buồn.
cuộc sống quay cuồng trong công việc , nhiều thứ phải lo, phải nghĩ.........thấy mình già giặn hơn trước.!!!!!!!! buồn.
Sunday, April 12, 2009
Đi chơi với bạn!
Hôm nay mình đã hoãn những công việc của mình lại để đi chới với mấy đứa bạn hồi cấp 3!
Cũng cân nhắc kĩ lưỡng lắm rồi mới giám đi!........nhìn trước nhìn sau thì cũng chỉ có bạn bè gắn bó với nhau mới bền được....và những dịp thế này cũng giúp cho mối quan hệ đó thêm thắm thiết!
Nói cân nhắc là vì mình đáng nhẽ ra phải đi dạy thêm sáng nay ...mà học trò của mình thì lại sắp thi nữa....nên thấy tội nó!
Còn buổi chiều thì đi tình nguyên...........
Nhưng cuối cùng .......mình chọn bạn bè cũ!
Một ngày mệt mỏi nhưng được cái vui vẻ......và cũng là một ngày xui xeo khi xe bị hỏng !hic hic!
Cũng cân nhắc kĩ lưỡng lắm rồi mới giám đi!........nhìn trước nhìn sau thì cũng chỉ có bạn bè gắn bó với nhau mới bền được....và những dịp thế này cũng giúp cho mối quan hệ đó thêm thắm thiết!
Nói cân nhắc là vì mình đáng nhẽ ra phải đi dạy thêm sáng nay ...mà học trò của mình thì lại sắp thi nữa....nên thấy tội nó!
Còn buổi chiều thì đi tình nguyên...........
Nhưng cuối cùng .......mình chọn bạn bè cũ!
Một ngày mệt mỏi nhưng được cái vui vẻ......và cũng là một ngày xui xeo khi xe bị hỏng !hic hic!
Saturday, April 11, 2009
Đau đầu!!!
Hôm nay có nhiều chuyện đau đầu quá!
Hết chuyện của những đứa bạn ở đại học lại đến chuyện của bạn bè hồi cấp 3!
Mệt mỏi thiệt!
Chuyện của mấy đứa bạn ở trường đại học mình còn nói được vài câu...nhưng cũng đủ khô hết cả cổ!
còn chuyện của mấy đứa bạn cấp 3 thì.......chưa biết đầu đuôi thế nào......nên chẳng nói được gì........tệ hơn thế, mình cứ như đứa phá đám ấy.......đúng lúc chiến tranh đang xảy ra thì mình lại lò cái mặt vào!
Mà nói thiệt có phải mình muốn như thế đâu! ai mà ngờ!
Thật tình cũng tại mình phân vân không biết tính sao nên......mới chạy qua nhà con bạn để ......còn tính!
Nhưng tệ hại là mình lại làm cho cuộc cãi vã của đôi tình nhân thêm tồi tệ, mình không trách con bạn của mình, còn cái thằng trời đánh kia sao mà bữa nay mình ghét đến thế!
Nó cũng là bạn mình mà..........cứ như người dưng! mà con trai gì đâu mà.......kinh khủng quá!!!
Thật ngày hôm nay là ngày xui xẻo của mình mà!
Bạn bè thì chẳng đâu vào đâu còn học hành thì.....không hiểu mình có não không nữa!
Chán quá.....bởi vậy....quyết định ngày mai đi chơi cho khuây khỏa!
Ngày mai mình phải đi dạy bù cho một đứa học trò........buổi chiều thi đi công tác xã hội......nhưng bây giờ nghĩ lại.....ưu tiên cho mấy đứa bạn hồi cấp ba...lâu lâu mới gặp nhau một lần vả lại có thêm một đứa bạn từ Mỹ về nữa !
Hết chuyện của những đứa bạn ở đại học lại đến chuyện của bạn bè hồi cấp 3!
Mệt mỏi thiệt!
Chuyện của mấy đứa bạn ở trường đại học mình còn nói được vài câu...nhưng cũng đủ khô hết cả cổ!
còn chuyện của mấy đứa bạn cấp 3 thì.......chưa biết đầu đuôi thế nào......nên chẳng nói được gì........tệ hơn thế, mình cứ như đứa phá đám ấy.......đúng lúc chiến tranh đang xảy ra thì mình lại lò cái mặt vào!
Mà nói thiệt có phải mình muốn như thế đâu! ai mà ngờ!
Thật tình cũng tại mình phân vân không biết tính sao nên......mới chạy qua nhà con bạn để ......còn tính!
Nhưng tệ hại là mình lại làm cho cuộc cãi vã của đôi tình nhân thêm tồi tệ, mình không trách con bạn của mình, còn cái thằng trời đánh kia sao mà bữa nay mình ghét đến thế!
Nó cũng là bạn mình mà..........cứ như người dưng! mà con trai gì đâu mà.......kinh khủng quá!!!
Thật ngày hôm nay là ngày xui xẻo của mình mà!
Bạn bè thì chẳng đâu vào đâu còn học hành thì.....không hiểu mình có não không nữa!
Chán quá.....bởi vậy....quyết định ngày mai đi chơi cho khuây khỏa!
Ngày mai mình phải đi dạy bù cho một đứa học trò........buổi chiều thi đi công tác xã hội......nhưng bây giờ nghĩ lại.....ưu tiên cho mấy đứa bạn hồi cấp ba...lâu lâu mới gặp nhau một lần vả lại có thêm một đứa bạn từ Mỹ về nữa !
Wednesday, April 8, 2009
Đi làm thêm!!!!!!!!!
Hôm nay mình nhận tiền dạy thêm của đứa học trò!!!! Vui thật là vui!
Thấm thoát mà đã một tháng rưỡi mình đi làm! Có đi làm mới thấy kiếm được đồng tiền không hề dễ dàng chút nào!
Kiếm tiền khó........ừ đúng là khó thật, nhưng biết cách tiêu tiền cũng khó không kém! mình đang học kiếm tiền và tiêu tiền sao cho hợp lí để có thể chủ động hơn trong mọi việc!
Nhớ lúc trước khi chứ đi làm, lúc nào mình cũng than thiếu tiền và trở ngại lớn nhất của mình là tiền...nhưng bây giờ thì mọi việc đã thay đổi.......tiền không phải là trở ngại lớn nhất của mình nữa..........có lẽ nó nằm ở vi trí thứ 3 hay 4 gì đó.............nhưng ít nhất thì mình cũng đỡ râu rĩ hơn trước....vui tươi hơn trước .........
Có đôi khi mình sợ hãi...vì thiếu tiền......đơn giản chỉ vì một lẽ ......" những ai xem tiền là tất cả thì có thể làm tất cả vì tiền"...........sợ thật.....nhưng cũng may mà mình xác định rõ ràng cái vấn đề này......thà không có tiền chứ nhất quyết không làm những việc....."tất cả"....để có tiền!
À mà cũng lại thêm một cái may nữa là hình như mình có nốt ruồi hòa lộc hay sao í....cứ hết tiền là lại có...hihihiihi vì thế trong túi lúc nào cũng có tiền.....mặc dù có khi chỉ là tờ 500 hahahah!
Chỉ viết đến đây thôi!!!!!!!!!!!!!! đơn giản vì không thích viết nữa!
Thấm thoát mà đã một tháng rưỡi mình đi làm! Có đi làm mới thấy kiếm được đồng tiền không hề dễ dàng chút nào!
Kiếm tiền khó........ừ đúng là khó thật, nhưng biết cách tiêu tiền cũng khó không kém! mình đang học kiếm tiền và tiêu tiền sao cho hợp lí để có thể chủ động hơn trong mọi việc!
Nhớ lúc trước khi chứ đi làm, lúc nào mình cũng than thiếu tiền và trở ngại lớn nhất của mình là tiền...nhưng bây giờ thì mọi việc đã thay đổi.......tiền không phải là trở ngại lớn nhất của mình nữa..........có lẽ nó nằm ở vi trí thứ 3 hay 4 gì đó.............nhưng ít nhất thì mình cũng đỡ râu rĩ hơn trước....vui tươi hơn trước .........
Có đôi khi mình sợ hãi...vì thiếu tiền......đơn giản chỉ vì một lẽ ......" những ai xem tiền là tất cả thì có thể làm tất cả vì tiền"...........sợ thật.....nhưng cũng may mà mình xác định rõ ràng cái vấn đề này......thà không có tiền chứ nhất quyết không làm những việc....."tất cả"....để có tiền!
À mà cũng lại thêm một cái may nữa là hình như mình có nốt ruồi hòa lộc hay sao í....cứ hết tiền là lại có...hihihiihi vì thế trong túi lúc nào cũng có tiền.....mặc dù có khi chỉ là tờ 500 hahahah!
Chỉ viết đến đây thôi!!!!!!!!!!!!!! đơn giản vì không thích viết nữa!
Sunday, April 5, 2009
Thiếu sót!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mình thiếu nhiều thứ...........đúng như thế!
Nhưng hôm nay, mình phát hiện ra rằng mình cũng đang dần mất những thứ .....mình từng có!
Đó là sự tinh tế, khéo léo trong cách xử sự. và mình thực sự buồn vì điều đó ......cả một chút lo lắng nữa!
chiều nay mình đi sinh hoạt cùng với club ở một trung tâm bảo trợ trẻ em...mình đã nói một điều không hay ngay tại đó...nhưng may cho mình là không nhiều người nghe....nên cứ xem như là không có chuyện gì........nhưng trong lòng thì vẫn thấy áy náy!
Câu nói của mình được buông ra một cách tự nhiên đến ngờ nghệch và thể hiện rằng mình........chưa thông cảm với những người đang thiếu.........tình cảm và cả sự cảm thông kia !
Mình nên nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm túc hơn....và bớt trẻ con theo kiểu "đần đần" đi là vừa!
Một lời xin lỗi .........!
Nhưng hôm nay, mình phát hiện ra rằng mình cũng đang dần mất những thứ .....mình từng có!
Đó là sự tinh tế, khéo léo trong cách xử sự. và mình thực sự buồn vì điều đó ......cả một chút lo lắng nữa!

chiều nay mình đi sinh hoạt cùng với club ở một trung tâm bảo trợ trẻ em...mình đã nói một điều không hay ngay tại đó...nhưng may cho mình là không nhiều người nghe....nên cứ xem như là không có chuyện gì........nhưng trong lòng thì vẫn thấy áy náy!
Câu nói của mình được buông ra một cách tự nhiên đến ngờ nghệch và thể hiện rằng mình........chưa thông cảm với những người đang thiếu.........tình cảm và cả sự cảm thông kia !
Mình nên nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm túc hơn....và bớt trẻ con theo kiểu "đần đần" đi là vừa!
Một lời xin lỗi .........!
Saturday, April 4, 2009
Mới thi xong!!!!!!
Mấy ngày nay không lên mạng nên cũng chẳng thể viết blog được!
Hôm nay lên để viết bù!
Số là mấy hôm nay lo vùi đầu vào học môn toán cao cấp hai......để thi lại chứ không phải là thi nữa!
hic hic..........ước chi lần trước siêng năng một tí thì bây giờ đã khác......không phải thi lại .......không phải lo lắng nhiều cho việc xếp loại tốt nghiệp!
Khổ thân, trước mắt mình còn thêm một môn oái ăm nữa........xác suất thống kê! kinh khủng...chưa có môn nào mà làm cho mình căng thẳng như cái môn này.......ngồi trong lớp mà tim cứ đập thình thịch.....sợ ông thầy gọi lên bảng làm bài tập ....thì xơi "0" là vô tư. Toán cao cấp mệt....khó......hóc búa.........thì môn này tự nhận làm "đại...đại...ca " của toán cao cấp luôn......quá kinh khủng!!!!!!!!!!!
Nói tóm lại........vượt qua khó khăn rồi thấy mình trưởng thành hơn..biết những hạn chế của mình để rút kinh nghiệm cho lần sau....
A new day has come!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hôm nay lên để viết bù!
Số là mấy hôm nay lo vùi đầu vào học môn toán cao cấp hai......để thi lại chứ không phải là thi nữa!
hic hic..........ước chi lần trước siêng năng một tí thì bây giờ đã khác......không phải thi lại .......không phải lo lắng nhiều cho việc xếp loại tốt nghiệp!
Khổ thân, trước mắt mình còn thêm một môn oái ăm nữa........xác suất thống kê! kinh khủng...chưa có môn nào mà làm cho mình căng thẳng như cái môn này.......ngồi trong lớp mà tim cứ đập thình thịch.....sợ ông thầy gọi lên bảng làm bài tập ....thì xơi "0" là vô tư. Toán cao cấp mệt....khó......hóc búa.........thì môn này tự nhận làm "đại...đại...ca " của toán cao cấp luôn......quá kinh khủng!!!!!!!!!!!
Nói tóm lại........vượt qua khó khăn rồi thấy mình trưởng thành hơn..biết những hạn chế của mình để rút kinh nghiệm cho lần sau....
A new day has come!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Subscribe to:
Posts (Atom)